Từ khi nhà sa sút, chỉ còn vài cuốn sách, vài bức thư họa, mấy năm nay bán gần hết.
 
Bề ngoài thì dùng để chi tiêu hằng ngày, thực chất   tích cóp để mua sản nghiệp.
 
Căn nhà  là phụ   để  cho .
 
Ta  quyền xử lý.
 
“Ngươi điên ! Đợi Yến ca ca trở về,  nhất định sẽ cho ngươi  mặt. Thừa nhận , Tống Chiếu Vãn, ngươi chỉ ghen tị với . Cho dù ngươi sinh cho  hai đứa con thì   thích vẫn là .”
 
Ta liếc về phía  xa, nơi Lâm Yến đang cúi đầu ủ rũ trở về, khóe môi khẽ cong.
 
“Chắc chắn thế ?”
 
Nếu Lâm Yến  trọng sinh,  sẽ tin.
 
 giờ…  là Lâm Yến  trọng sinh .
 
12
 
Vừa thấy Lâm Yến, Thiền Duyệt lập tức đỏ hoe mắt.
 
“Yến ca ca,     ? Chiếu Vãn tỷ tỷ  đuổi  , còn  nơi  đều do tỷ  quyết định.”
 
Lâm Yến chỉ liếc nàng  một cái,  ánh mắt lập tức rơi xuống  .
 
“Tống Chiếu Vãn, rốt cuộc là sai ở ? Nam Thành chẳng   một lang trung họ Trương ? Hắn  ?”
 
Hắn  với giọng van cầu.
 
Tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt đau đớn.
 
Ta mơ hồ lắc đầu.
 
“Ta  hiểu  đang  gì. Ta  từng đến Nam Thành,   lang trung nào.”
 
“Yến ca ca…”
 
Thiền Duyệt  cam lòng,  kéo tay áo , giọng càng thêm nghẹn ngào.
 
Sắc mặt Lâm Yến chợt lạnh xuống, gạt tay nàng  .
 
“Xin cô nương về cho.”
 
Sự lạnh lùng đột ngột  khiến Thiền Duyệt  thể chấp nhận.
 
“Yến ca ca,   quan tâm  nữa ? Có  nàng  ép  ? Tống Chiếu Vãn, con tiện nhân , ngươi   gì với Yến ca ca, … a!”
 
Lời còn  dứt,   Lâm Yến hất ngã xuống đất.
 
Hắn  nàng  bằng ánh mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nhả  một chữ:
 
“Cút!”
 
Thiền Duyệt sợ hãi, vội vàng bò dậy, trốn  trong phòng.
 
Lâm Yến hít sâu mấy , bình  cảm xúc  mới  :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-tai-sinh-qua-muon-roi/5.html.]
“Chiếu Vãn, chúng  về nhà.”
 
Hắn đưa tay về phía , khẽ run rẩy.
 
13
 
Ta mỉm  nhạt.
 
“Lâm công tử  đùa , đây là nhà của , chẳng liên quan gì đến ngài.”
 
Nói xong,  nhanh chân bước qua, đóng cửa .
 
Giọng Lâm Yến vang lên từ ngoài cửa:
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
“Tống Chiếu Vãn, thư hòa ly còn  ký, nàng vẫn là thê tử của . Nàng mở cửa , chuyện ầm ĩ lên chẳng  cho ai. Chuyện  đây là    với nàng, về  chúng  sẽ sống thật . Nàng đừng quên,  là phụ  của hai đứa nhỏ.”
 
Hắn  dứt lời, liền truyền đến giọng nhàn nhạt của Thần nhi:
 
“Lâm thúc thúc, phu quân của mẫu   là ai,  đó mới là phụ  của  và Mẫn nhi. Ngài là phu quân của Duyệt cô cô, đương nhiên  thể là phụ  .”
 
“Lâm Thần!”
 
Lâm Yến tức giận quát lớn.
 
Ta vội mở cửa, Thần nhi lập tức lách  trong.
 
“Phanh” một tiếng,   đóng cửa ngay.
 
“Nàng ỷ  chân tay bất tiện, nhưng đôi chân  của  rõ ràng là  thể chữa khỏi! Đợi Trương lang trung trở về, nàng đừng hối hận!”
 
Giọng  tức giận đến lạnh lẽo đáng sợ.
 
Thần nhi lo lắng  ,  khẽ véo má con.
 
“Yên tâm là .”
 
14
 
Đời ,  quả thực  chữa khỏi đôi chân của Lâm Yến.
 
Cái giá  trả là dốc sạch tất cả, tiền tài, tôn nghiêm, thậm chí cả sức khỏe.
 
Trương lang trung ở Nam Thành tính tình cổ quái, vốn  chịu đến đây chữa chân cho .
 
 Lâm Yến cũng  chịu đến Nam Thành tìm ông.
 
“Chẳng lẽ nàng ghét bỏ đôi chân  của   nàng thêm gánh nặng? Nếu nàng  sớm, chúng  hòa ly là , khỏi  tìm đủ cách để chọc tức .”
 
Khi ,  cũng   Trương lang trung thật sự  thể chữa   ,  chẳng dám ép Lâm Yến.
 
Thế nên  cứ qua  giữa Nam Thành và Chương Châu.
 
Cuối cùng,  một ngày mưa tầm tã, cánh cửa nhà Trương lang trung mới  mở .
 
Ông lạnh lùng  :
 
“Cô nương,   cô nương sẽ hối hận.”