Lông mi Giang Vân Vọng run run:
 
“Là  vô ý ngã đó thôi.”
 
Lời  dứt, giữa  trung hiện ngay hàng chữ chọc thủng lời  dối của :
 
“Rõ ràng là đánh  với Nghiêm Sinh mà ,    cho Liên Chi ?”
 
“Nếu  với Liên Chi thì chẳng  nàng sẽ đoán  Nghiêm Sinh  tình ý với nàng , Giang Vân Vọng phòng  mà.”
 
“Cái tên ngốc , trực tiếp  méc nàng ! Nói Nghiêm Sinh cố tình châm ngòi ly gián, cố ý ức h.i.ế.p . Lúc   cho Liên Chi ,    Nghiêm Sinh đào góc tường thật ?”
 
Ta nhướng mày, nâng cằm Giang Vân Vọng lên,  bôi thuốc  hỏi hờ hững:
 
“Thế ?”
 
Đôi mắt  thoáng d.a.o động:
 
“Kỳ thực… là do  đánh  với Nghiêm Sinh.”
 
Nghiêm Sinh vốn nổi tiếng là phong lưu công tử,  từng gặp qua mấy , cũng   tâm kế  cạn.
 
Giang Vân Vọng mà  cận với ,  chỉ sợ   dắt hỏng.
 
Với  mà , Nghiêm Sinh chỉ  gương mặt là còn tạm dùng .
 
Dù tái giá,  cũng sẽ  chọn .
 
Ta tìm lọ thuốc, chỉ  ống quần của Giang Vân Vọng:
 
“Sao  đánh  với ?”
 
Giang Vân Vọng vội che đai lưng, ho khẽ:
 
“Chỉ là bất đồng quan điểm…”
 
Chàng  dứt lời, xung quanh liền tràn ngập chữ  dày đặc:
 
“Mau méc , méc , lúc  còn  chịu mở miệng! Ngươi    sốt ruột c.h.ế.t ?”
 
“Nói với Liên Chi , rằng ngươi  thích ánh mắt Nghiêm Sinh  nàng, ngươi ghen đó, chiếm hữu dục vọng bùng nổ !”
 
“Không  giấu,   nén! Ngươi   thì Liên Chi    ngươi để ý nàng?”
 
Ta cúi  , Giang Vân Vọng tránh né ánh mắt, khẽ nghiêng đầu:
 
“Hắn… hình như  ý nghĩ   đắn với nàng.”
 
Ta gật đầu:
 
“Bằng hữu ngươi kết giao, mắt  quả  tồi.”
 
Bàn tay đặt  đầu gối  bỗng siết chặt.
 
Ta  vô cớ thấy khoái ý:
 
“Cởi quần .”
 
Giang Vân Vọng sững , mặt đỏ bừng:
 
“Ở trong Liễu phủ thế … e rằng  …”
 
Ta nghĩ một lát, đặt lọ thuốc xuống:
 
“ là ,  với   hòa ly, nay   vì  mà cởi y phục, quả thực  thỏa đáng.”
 
Giang Vân Vọng lẳng lặng tháo đai lưng:
 
“Thư hòa ly  gửi đến quan phủ, nàng vì  mà bôi thuốc,  thỏa đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-thay-doi-roi/6.html.]
 
Ta phì , liếc  một cái.
 
Chàng trầm mặc cởi ngoại khố, đang định tháo tiếp áo lót thì mí mắt  giật giật:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Đủ .”
 
Chỉ cần thấy  hai chân là .
 
Đầu gối   bầm tím đen kịt,  mà rùng .
 
Ta xoa thuốc, để dược tính thấm .
 
Giang Vân Vọng đau đến mức   căng cứng, nhưng  bật  một tiếng.
 
 là  giỏi chịu đựng.
 
Ta liếc  một cái,  trán   đẫm mồ hôi lạnh.
 
Chạm  ánh mắt ,  khẽ chớp mắt, cong môi mỉm .
 
Lực tay   tự giác mà nhẹ ,  vô thức cúi xuống thổi nhẹ lên đầu gối ,  giảm bớt đau đớn cho .
 
“Ư… hừm.”
 
Nhẫn đến giờ vẫn  bật  tiếng nào, Giang Vân Vọng bỗng khẽ rên lên.
 
Tay  lập tức khựng .
 
Loại âm thanh ,    suốt một tháng trời, tuyệt đối   vì đau mà phát .
 
9
 
Ngày hôm ,  mắt Giang Vân Vọng xuất hiện một cặp quầng thâm thật đậm,  mặt còn hằn nguyên dấu bàn tay hồng nhạt.
 
Đầu gối   thương,  thể tiếp tục leo tường, mà cũng chẳng thể đường hoàng   chính môn. 
 
May ,  khi trèo tường   để  thư nhờ  tín cáo bệnh, nên  tính là vô cớ vắng mặt buổi sớm chầu.
 
Ta tính toán sắp xếp, định tìm cách điều  canh cửa hông  chỗ khác,  nhân cơ hội đưa Giang Vân Vọng rời .
 
Trước tiên để  tạm lánh trong phòng,   khỏi sân, hướng về cửa hông, nửa đường    chặn .
 
Ma ma bên cạnh mẫu  gọi  qua,   một vị công tử đến cửa cầu hôn.
 
Cầu hôn? 
 
Nhà  còn  thêm một cô nương nào khác ?
 
Theo ma ma  đến chính sảnh,  liền  thấy một bóng lưng. 
 
Hắn đang cùng mẫu  trò chuyện, khiến mẫu   đến rạng rỡ.
 
Mẫu   thấy , liền gọi:
 
"Chi Chi, mau  đây.”
 
Ta bước , vị công tử  cũng xoay  , phong độ ung dung, hướng  hành lễ:
 
"Liễu tiểu thư,  gặp .”
 
Ta đáp lễ:
 
"Nghiêm công tử.”
 
Chuyện hòa ly vẫn  truyền  ngoài, kẻ    cùng Giang Vân Vọng hòa ly chỉ  thể là .
 
Mẫu  nắm tay :