Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 8: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:22
Lượt xem: 179

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn đã suy nghĩ chu đáo đến vậy.

"Thực ra bọn ta, những cô gái thôn quê, không câu nệ như các gia đình quyền quý."

"Tính mạng quan trọng hơn, sao có thể vì chút thanh danh, xấu hổ, phân biệt nam nữ mà nhìn ngài chết?"

Lưu Văn Bách nhìn ta, ánh mắt lóe lên, rồi lại trầm xuống: "A Ngọc, dân gian đồn ta khắc thê, cô đã cứu mạng ta, ta thật không biết phải làm sao để báo đáp."

"Giờ cô gặp khó khăn, ta đương nhiên muốn hết lòng giúp đỡ, nhưng ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô."

Gió thu thổi qua, khẽ lay vạt áo hắn.

Hắn khẽ nói: "Hay là để mẫu thân nhận cô làm nghĩa nữ, như vậy cũng có thể bảo vệ cô an toàn."

Ta chắc chắn phải tích đức tám đời, mới gặp được người con trai tốt như vậy.

Lần này tham lam một chút, chắc cũng chẳng sao?

Hơn nữa, nếu kết hôn với Lưu gia, dù có mệnh hệ gì, Lưu phu nhân và Lưu Văn Bách nhất định cũng sẽ đối đãi tử tế với cha, bảo vệ và nuôi dưỡng ông đến cuối đời.

Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Em nghĩ lại rồi, đúng là nam nữ nên giữ khoảng cách."

"Chúng ta đã có tiếp xúc thân thể, em lại còn cứu mạng chàng, xét cả tình lẫn lý, chàng nên cưới em thôi."

Lưu Văn Bách ngẩn người, ta thấy mặt hắn đỏ bừng từ cổ trở lên, từng chút một.

Một công tử thế gia mà lại xấu hổ đến thế này.

Ta không nhịn được, trêu hắn: "Sao vậy, Lưu công tử không muốn sao?"

Hắn hít sâu một hơi, gật đầu: "Muốn, đương nhiên là muốn."

Lang trung đã kê thuốc cho cha, ông cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Cha tránh mặt người Lưu gia, hỏi ta: "Con thật sự muốn gả cho Lưu công tử sao?"

"Dạ."

"Nhưng Lưu Văn Bách có số khắc thê," cha vừa lo lắng vừa tức giận, "ta có thấy hắn tốt đẹp gì đâu."

"Đó chỉ là lời đồn thôi mà cha, đại sư chẳng phải đã nói bọn con có mệnh lý tương hợp sao?" Ta dịu dàng giải thích, "Cha, hắn là người rất tốt."

Cha càng tức giận: "Hắn tốt đến đâu chứ? Mỏng manh như que củi, chắc chắn không dám g.i.ế.c gà, ta đ.ấ.m một quyền cũng ngã..."

Ông càu nhàu đủ điều.

Ta nhẹ nhàng ôm ông, dịu giọng: "Cha, hắn đương nhiên không bằng người."

"Dù con có gả cho ai, trong lòng con, cha vẫn là người tốt nhất, quan trọng nhất trên đời này."

Lâu sau, cha vẫn còn giận dỗi: "Nói hay lắm, ta không tin đâu. Sau này thằng nào mà quên ta, ta đánh gãy chân, ném con về ổ sói."

"Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-8-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Lưu phu nhân nóng lòng muốn con trai cưới vợ, liền ấn định ngày cưới vào tháng sau.

Sau khi cha khỏe hơn, lo ta ở nhà một mình không an toàn, liền nhờ Lưu phu nhân chăm sóc ta mấy ngày, ông phải đi một chuyến.

Ba ngày sau, ông trở về, bước đi khập khiễng, đưa cho ta một lá bùa bình an có bốn góc.

"Ta đã đi thỉnh cầu rồi, đại sư nói các con đúng là có mệnh lý cực kỳ hợp, là đôi uyên ương bạc đầu."

"Ta đã xin đại sư vẽ cho lá bùa bình an."

"Khó khăn lắm mới trèo cao được như Lưu gia, con phải sống thật tốt, cả đời ta hưởng phúc, đều nhờ con đấy."

Ta nhận ra lá bùa do trụ trì Thanh Sơn tự vẽ.

Người ta nói mỗi tháng chỉ vẽ một lá.

Muốn xin lá bùa này, phải thành tâm đến mức nào, từ dưới chân núi, cứ ba bước quỳ một lần, chín bước lại lạy một lần, cho đến trước phòng của đại sư.

Cha đã thay quần áo, ta xắn ống quần ông lên, ở đầu gối, vết thương đã rách, gần như thấy cả xương trắng, chỉ bôi thuốc qua loa.

Da thịt cuộn lại, thật ghê rợn.

Trong núi toàn đá bậc thang, lại thô ráp.

Vết thương chưa lành hẳn, ta không biết ông làm sao chịu được cơn đau, từng bước quỳ lên mấy nghìn bậc thang ấy.

Ông kéo quần xuống, vẫn mạnh miệng nói.

"Không phải vì con, là vì ta muốn sống tốt nốt quãng đời còn lại, nếu con bị hắn khắc chết, tiền ta nuôi con chẳng phải phí công sao..."

Ta ôm chặt lấy ông, nước mắt trào ra.

"Cha... Con nhất định sẽ sống thật lâu, nhất định sẽ lo cho người đến cuối đời."

Cha để ta ôm, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, giọng mũi lẩm bẩm: "Lo cho ta là việc con phải làm, bao nhiêu lần Diêm Vương muốn đón con đi, đều là ta cướp về."

Ngày mười lăm tháng chín, Lưu gia đến nhà cầu hôn.

Chúng ta nhận mười sáu cỗ kiệu sính lễ.

Theo quy định, khi hoàng đế kết hôn, lễ vật phải đủ bảy mươi hai cỗ kiệu.

Như bọn ta, những cô gái bình dân ở quê, lễ vật cưới chỉ cần hai lượng trang sức bạc, bốn thước vải, thêm sáu hộc gạo, đã là long trọng lắm rồi.

A Hoa nhìn mà tức xanh mặt: "Biết đâu chỉ là đồ rỗng, bên trong toàn thứ chẳng đáng giá."

"Chỉ là khoe mẽ thôi."

Nhưng quản gia vừa xướng lễ, vừa mở tráp, toàn vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, đủ loại bảo vật.

Nếu cha có đuôi, lúc này chắc chắn đã vểnh lên trời.

"A Ngọc nhà ta thật thà, bảo tất cả lễ vật này đều để lại cho ta dưỡng lão."

Loading...