Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 7: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:20
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm nương mắt sáng rực, nhanh chân bước tới, cười nịnh nọt, đẩy A Hoa ra trước: "Lưu phu nhân, Lưu phu nhân, đây là con gái tôi, A Hoa."

"Con bé kém A Ngọc một tuổi, từ nhỏ đã được tôi và cha nó nuôi dưỡng như tiểu thư khuê các, nó biết chữ, lại giỏi thêu thùa."

"Không như A Ngọc, suốt ngày ở trên núi giao du với thú dữ, không biết chữ, là đứa con nuôi trong hang sói, thân phận thấp kém, sao xứng với Lưu công tử?"

Thẩm nương trơ trẽn nói: "A Hoa thích hợp làm vợ Lưu công tử hơn A Ngọc."

Tổ mẫu cũng hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, A Hoa là con gái nhà họ Thẩm, dĩ nhiên tốt hơn con gái nuôi."

A Hoa mặt đỏ bừng, xấu hổ e thẹn tiến lại gần kéo tay áo Lưu Văn Bách: "Lưu công tử..."

Lưu Văn Bách lùi lại mấy bước, nhíu mày: "Cô nương, xin tự trọng."

Lưu phu nhân không còn giữ nụ cười trên môi, lạnh nhạt: "Ồ, vậy sao? A Hoa như thế, trong cả huyện này không ít thì cũng có tám trăm cô nương như vậy. Ta chẳng thấy có gì đặc biệt, còn A Ngọc, hiếu thảo, lương thiện, mệnh lại quý giá, chính là môn đăng hộ đối với con trai ta."

"Hôm nay Lưu phủ tiếp đãi khách quý, những người không liên quan xin cáo lui."

Quản gia nghe vậy, lập tức ra lệnh cho mấy nha hoàn đẩy ba người bọn họ ra ngoài.

Ba người làm sao cam lòng, gào lên:

"Lưu phu nhân, bọn ta không phải người ngoài. Bọn ta là tổ mẫu và thẩm nương của A Ngọc, bọn ta là người một nhà mà!"

"Lưu công tử, A Ngọc ngoài việc săn b.ắ.n ra thì chẳng làm được gì, chị ta không bằng con đâu."

"Con làm thiếp cũng được, nếu cần con cũng có thể ngủ riêng."

Cánh cửa lớn đóng sầm lại, cắt đứt tiếng kêu gào của họ.

Đến lúc này, ta vẫn như đang mơ.

Lưu phu nhân nắm tay ta, dịu dàng: "Con ngoan, con và Văn Bách có duyên phận, ta đặc biệt mời đại sư từ Thanh Sơn Tự đến xem, đại sư nói con từ nhỏ sống trên núi, không vướng bụi trần, vì vậy không bị vận mệnh của con trai ta ảnh hưởng."

"Tiếc là cha con lại từ chối ta, Văn Bách vì thế mà buồn một thời gian."

Lưu Văn Bách định nói gì đó, bỗng đỏ mặt, vội vàng ngắt lời: "Mẫu thân đừng nói linh tinh..."

Lưu phu nhân liếc mắt: "Ta không nói, vậy con nói đi."

"Đọc bao nhiêu sách, trong sách không dạy con cách bày tỏ tình cảm với cô gái mình thích à?"

Lưu Văn Bách bị bà nói đến mức mặt đỏ bừng.

Lưu phu nhân thở dài, chỉ về cái đình phía trước: "Ta đã bảo người chuẩn bị trà và điểm tâm rồi, mấy đứa tự đi nói chuyện riêng đi."

"Ta với ông thông gia đi bàn chuyện hôn sự cụ thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-7-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ vuốt tóc mai: "Con ngoan, đừng lo lắng."

"Con có thể bước vào Lưu gia, là phúc phận của chúng ta."

Lưu phu nhân dẫn người hầu rời đi, chỉ còn lại ta và Lưu Văn Bách.

Hắn còn bối rối hơn cả ta, mắt không dám nhìn ta.

Ta đành chủ động hỏi: "Lưu công tử, trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?"

Nếu không, ta thực sự không hiểu được thái độ của Lưu gia.

Lưu Văn Bách thở dài: "Quả nhiên cô đã quên rồi."

"Hai năm trước, vào mùa thu, dưới đồi Ngưu Nhãn..."

Nói đến đây, ta bỗng có ấn tượng.

Hôm đó, trời sắp mưa, cha muốn đi xem mấy cái bẫy đã đặt trước, bảo ta mang thú săn về trước đợi ông.

Kết quả ta gặp Lưu Văn Bách dưới đồi Ngưu Nhãn.

Hắn vô tình dẫm phải ổ rắn, bị rắn độc đuổi theo, cắn vào bắp chân.

Tiểu hạ nhân hoảng loạn lau nước mắt.

Rắn rết đối với ta chỉ là chuyện nhỏ, ta tiến lên khống chế con rắn, hút độc cho Lưu Văn Bách, rồi dùng thuốc ta mang theo.

Sau khi hắn hồi phục, hỏi tên ta, định giới thiệu thân phận, nhưng lúc đó ta nghe thấy tín hiệu báo nguy của cha, không kịp nghe hết, vội chạy vào núi tìm ông.

Ngày hôm đó, Lưu Văn Bách bị rắn cắn, tóc tai rối bù, thần sắc thê thảm, lại thêm trời đã tối, ta thật sự không chú ý đến diện mạo của hắn, nên lúc này chỉ cảm thấy quen mắt mà không nhận ra.

Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ.

Chắc sau sự kiện đó không lâu, quản gia Lưu phủ đã đến gặp cha, bảo từ nay về sau tất cả thú săn phải gửi đến phủ.

Và Lưu phu nhân cũng đã gặp ta vài lần, lúc nào cũng mỉm cười, thưởng cho ta không ít đồ, chưa từng xem thường.

Thì ra lại có duyên phận như vậy, chuyện hôn sự này càng thêm phần định mệnh.

Hắn lấy từ trong áo ra chiếc túi tiền đã cũ của ta, đầu ngón tay trắng nõn ửng hồng: "Ngày đó cô vội vã bỏ đi, cái này còn chưa kịp trả lại cho cô."

Ta nghĩ ngợi, lấy ra chiếc túi thêu lá lúa do Lưu phu nhân thưởng: "Cái này là ngài bảo Lưu phu nhân đưa cho ta?"

Hắn gật đầu, khẽ nói: "Đáng lẽ phải cảm ơn cô vì đã cứu mạng, nhưng ngày đó cô hút độc cho ta, ta sợ nếu chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của cô..."

"Vì ta biết các người không phải loại người vong ân bội nghĩa, sợ nếu nói rõ rồi, các người sẽ ngại ngùng mà không muốn đến phủ nữa, cho nên..."

Loading...