Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 5: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:15
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các ngươi đúng là chẳng biết gì về nhà họ Lưu rồi! Một lũ thợ săn nghèo hèn, chỉ vì hai mươi lượng bạc mà dám ăn nói xằng bậy.

Bọn hạ tiện các ngươi, bụng dạ đầy mưu mô, lại còn dám lừa gạt ta, đâu, đánh c.h.ế.t chúng cho ta!"

Các gia đinh vội vã lôi ra đủ loại dây thừng, gậy gộc để trói người.

Ta lớn tiếng: "Ta có tín vật đây!"

Một chiếc túi thêu hình cây liễu.

Đây là vật Lưu phu nhân ban cho cha ta khi ông giao hàng lần thứ hai đến nhà họ Lưu.

Ban đầu ta không muốn nhận, một là vì túi thêu kiểu này khá riêng tư, hai là nhà họ Lưu toàn dùng lụa là gấm vóc, cho ta cũng chẳng để làm gì.

Nhưng bà v.ú đưa chiếc túi có chất liệu bền chắc, màu sắc lại dễ giặt giũ.

Lúc đó, túi thêu của ta bị mất, bà v.ú khuyên nhủ mãi, ta đành nhận.

Lý viên ngoại và Lý phu nhân do dự nhìn nhau.

Thẩm nương sợ số bạc sắp tuột khỏi tay, vội vàng nói: "Viên ngoại, phu nhân, cái túi này thô ráp thế kia, nhà Lưu sao có thể dùng làm vật đính ước?"

"Chắc là người hầu nhà Lưu đánh rơi, nó nhặt được."

"Lưu công tử là người thế nào, A Ngọc dung mạo và gia cảnh thế kia, nhà họ Lưu sao có thể cưới nó làm vợ?"

A Hoa tức giận trừng mắt nhìn ta: "Đúng vậy, chị có tư cách gì mà làm vợ nhà Lưu? Đến làm thiếp cũng không xứng."

Vì bị trói, thân hình ta lộ ra, không thể che giấu.

Lý viên ngoại nhìn ta, l.i.ế.m môi, thở hổn hển: "Nếu không tin, cứ đến nhà Lưu hỏi một câu là rõ."

Trên đường vào thành, họ tách cha con ta ra.

A Hoa đi bên cạnh, không ngừng buông lời cay độc: "Cha con nhà ngươi đúng là dám nói năng lung tung, chị nhìn lại mình xem, có xứng với Lưu công tử không?

Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng đòi ăn thịt thiên nga."

Tổ mẫu chống gậy xuống đất, quát: "Các ngươi đến nhà Lưu ở đâu cũng không biết, dám ăn nói hàm hồ, cha ngươi đúng là không sợ chết! Lát nữa Lý viên ngoại đánh c.h.ế.t ông ta, ta cũng không cầu xin đâu."

Thẩm nương liếc xéo: "Cha con các ngươi tự làm tự chịu, A Ngọc, mày ngoan ngoãn đến nhà Lý, hầu hạ Lý viên ngoại cho tốt, chỉ cần ông ta ban cho chút lợi lộc, đủ cho cả nhà ta sống cả năm."

"Mày gây chuyện thế này, sau này còn mong có ngày tốt lành sao?"

Trong lòng ta lo sợ khôn nguôi.

Hôm đó Lưu phu nhân đã đích thân nhắc đến chuyện hôn sự, nhưng cha ta lại từ chối.

Lúc ấy, bọn ta thật quá dại dột.

Giờ thời gian đã qua, không biết bà đã giúp Lưu Văn Bách tìm được mối hôn sự xứng đáng ở nơi khác chưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-5-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Những lời trước đây có lẽ chẳng còn giá trị gì nữa.

Ta vì sợ cha mất mạng, trong lúc hoảng loạn liền lấy nhà Lưu ra để hù dọa Lý viên ngoại và phu nhân, ai ngờ giờ lại phải đối chất ở đây.

Lát nữa không biết sẽ ra sao.

Trong lúc tâm trạng rối bời, bọn ta đã đến trước cửa nhà Lưu.

Quản gia mở cửa, sau khi chào hỏi Lý viên ngoại và Lý phu nhân, ông ta nhìn cha con ta bị trói, nhíu mày: "Thẩm thợ săn, A Ngọc, hai người đây là..."

Mọi người đều biến sắc.

Không ai ngờ chúng ta lại quen biết người nhà họ Lưu.

Lý phu nhân cười gượng, bước tới nói: "Quản gia, cha con nhà thợ săn này nói là có hôn ước với nhà Lưu, có chuyện đó không?"

Quản gia nhíu mày, nhìn cha, rồi nhìn ta, lắc đầu: "Chưa từng nghe phu nhân và công tử nhắc đến chuyện này."

Sắc mặt Lý phu nhân lập tức trở nên đắc ý, bà ta tát bốp bốp vào mặt cha ta vài cái.

Vẫn chưa hả giận, bà ta bước đến tát mạnh vào mặt ta.

Mặt cha con ta đều sưng vù.

Lý phu nhân cười nham hiểm: "Hay lắm! Ta đã bảo rồi, nghèo hèn sinh ra lắm mưu mô, nhà Thẩm các ngươi làm sao trèo cao được? Đúng là mơ mộng hão huyền."

"Bắt hai cha con chúng nó về, hôm nay ta sẽ cho chúng biết cái giá phải trả khi dám giỡn mặt ta."

Mắt cha ta ngấn lệ, giọng khàn đặc: "A Ngọc, cha... cha xin lỗi con."

"Cha không bảo vệ được con..."

Nước mắt ta cũng không kìm được, nghẹn ngào: "Cha đừng nói nữa, là con làm liên lụy đến cha."

Có lẽ cha đã tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng níu giữ chút hy vọng cuối cùng, ông lớn tiếng: "Lưu phu nhân, Lưu công tử, xin các người từ bi, cứu con gái tôi."

"Xin các người đó."

Lý phu nhân cười nhạt: "Nhìn lại thân phận của mình đi, nhà Lưu rảnh đâu mà quan tâm đến lũ hạ đẳng như các ngươi?"

"Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện trèo cao, đáng bị trừng phạt."

Bà ta giật lấy roi từ tay gia đinh, thấy ngọn roi sắp quất xuống người cha, tim ta thắt lại.

Đúng lúc đó, một giọng nam thanh thoát vang lên: "Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì thông gia và vị hôn thê của ta?"

Một bóng dáng cao lớn bước ra, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lý phu nhân, giật phăng chiếc roi quẳng xuống đất.

Sau khi đỡ cha ta đứng dậy, hắn quay sang quản gia: "Nhanh, đưa ông thông gia vào nhà, mời y sĩ từ Hồi Xuân Đường đến."

Loading...