Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 4: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:12
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta kinh hoảng tột độ, theo bản năng kêu lên:

“Cha…”

Cha lập tức lao tới, dùng một tay kẹp chặt cổ tay hai tên kia, tức giận quát:

“Buông con gái ta ra! Ta còn chưa đồng ý chuyện này. A Ngọc nhà ta chỉ làm chính thê, không bán mình làm thiếp!”

Lý phu nhân cười lạnh, môi mỏng mím chặt:

“Mẹ ngươi đã nhận tiền, giờ lại muốn trở mặt? Hôm nay ta nhất định phải mang người đi!”

Ta giãy giụa đạp đá, hết sức phản kháng, cha cũng cùng bọn gia đinh nhà họ Lý ẩu đả một trận.

Giữa cơn hỗn loạn, tổ mẫu bỗng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc gào to:

“Hai mươi lượng bạc ta đã nhận rồi, còn dùng để đặt sính lễ cho vợ Thủy Sinh nữa. Giờ ngươi lại không đồng ý, thế ta biết làm sao đây… Thủy Sinh không cưới được vợ, nhà họ Thẩm tuyệt tự, dưới hoàng tuyền ta còn mặt mũi nào gặp cha ngươi!

Trong lòng ngươi, ta còn không bằng thứ nhặt từ đâu về sao?

Ngươi có còn coi ta là mẹ ruột không?”

Các bậc trưởng bối liền lên tiếng khuyên can:

“Thẩm Ngũ, giờ nhà ngươi chỉ còn mỗi Thủy Sinh là dòng chính, chuyện thành thân ngươi nên góp sức.”

“Sính lễ đã nhận rồi, vợ Thủy Sinh cũng định sẵn, việc này ngươi hãy thuận theo mẫu thân đi, suy cho cùng cũng là để giữ hương hỏa Thẩm gia.”

“A Ngọc à, cha ngươi nuôi ngươi khôn lớn chẳng dễ dàng, giờ đến lúc nên báo đáp rồi.”

Đường muội A Hoa thì châm chọc mỉa mai:

“A Ngọc, tỷ cũng họ Thẩm, sao có thể để Thẩm gia đoạn tuyệt hương hỏa? Lý viên ngoại để mắt tới tỷ, ấy là phúc khí tu tám kiếp của tỷ đó.”

Cha tóc tai rối bời, mặt mũi tay chân bầm dập, thở hồng hộc ngồi phịch xuống đất, hai mắt đỏ ngầu gào lên:

“Tiền không phải ta nhận, các ngươi không thể mang con gái ta đi. Ai nhận tiền thì tìm người đó. Ta khổ tâm khổ sức nuôi lớn con gái, sính lễ dĩ nhiên phải đưa cho ta. Không ai có thể cướp tiền bán thân từ tay ta!”

Lý phu nhân lúc này đã mất kiên nhẫn.

Bà ta ra hiệu, thêm nhiều gia đinh xông tới.

“Ta đã đưa tiền, người nhà họ Thẩm cũng đã ký tên, dù có lên công đường, quan huyện cũng sẽ xử cho ta mang người đi.”

Bốn tên gia đinh đè chặt cha.

Tổ mẫu và thẩm nương thì giúp mụ bà nhà họ Lý trói ta lại, kéo lê ta ra xe ngựa.

A Hoa vẫn đứng bên cạnh cười lớn:

“Tỷ tỷ, muội thực lòng ganh tị với tỷ đó, sau này sẽ được sống những ngày ăn ngon mặc đẹp rồi!”

Trong lòng ta tràn ngập nỗi bi thương.

Nhà họ Lý thế lực hùng mạnh, ngay cả huyện thái gia cũng phải nể mặt.

Làm sao chúng ta, một gia đình thợ săn nhỏ bé, có thể chống lại được?

Tổ mẫu và thẩm nương từ lâu đã biết cha không muốn họ can thiệp vào chuyện hôn nhân của ta, nên đã cố ý nhận lấy tiền sính lễ và gả Thủy Sinh đi trước.

Như vậy, cha và ta đều không còn khả năng thay đổi được tình thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-4-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Cha kiên cường chống cự, lao về phía ta không ngừng, mỗi lần bị gia đinh đá ngã lại bật dậy.

Ta liên tục lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, khuyên ông từ bỏ:

“Cha ơi, cha ơi, thôi đi, thôi đi…”

Dân thường làm sao có thể đấu lại những gia đình lớn như vậy? Cho dù mất mạng cũng không có chỗ để kêu oan.

Ta chỉ muốn ở bên cha, chăm sóc ông suốt đời, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông.

Giờ đây, ta sẽ không còn cơ hội để pha trà, nấu cơm, chăm sóc ông nữa rồi…

Cha phát ra tiếng gầm thảm thiết như con thú bị vây hãm:

“A Ngọc là ta nuôi lớn, các ngươi muốn mang nó đi, trước hết hãy g.i.ế.c ta đã!”

Lòng ta tan nát…

Gia đinh đã tức giận, tiện tay cầm cái cuốc trong sân ném về phía cha:

“Lão già c.h.ế.t tiệt, không biết điều!”

Không!

Không thể nào!

Ta dùng hết sức bình sinh cố thoát khỏi sự giam cầm của bà mụ, đầu óc quay cuồng.

Nhanh lên.

Nghĩ cách nào đi!

Nếu không, cha sẽ c.h.ế.t mất.

Trong khoảnh khắc quyết định, ta lớn tiếng gào lên:

“Đừng động vào ông ấy! Ta đã cùng công tử nhà họ Lưu định ước hôn rồi, sắp sửa cưới nhau!”

Xung quanh bỗng im lặng một lúc.

Ngay sau đó là một làn sóng xì xào bàn tán ầm ĩ.

"Công tử nhà họ Lưu chẳng phải là người có số khắc vợ hay sao?"

"Nhà họ Lưu là thế gia vọng tộc, dù có gặp vận rủi cũng chẳng đến lượt con bé, một đứa con gái nhà thợ săn thấp kém!"

Nhà họ Lưu danh tiếng lẫy lừng, Lưu Văn Bách mới mười bốn tuổi đã đỗ tú tài.

Dù đã mất hai vị hôn thê, vẫn có vô số người muốn gả con gái vào nhà họ Lưu.

Chỉ là, Lưu phu nhân, mẹ của Lưu Văn Bách, có tiêu chuẩn quá cao, chẳng ai lọt nổi vào mắt bà.

Trong huyện này, ngoài huyện thái gia ra, e rằng chỉ có nhà họ Lưu mới đủ sức đè ép được Lý viên ngoại.

Lý viên ngoại và phu nhân nhìn nhau, sắc mặt thoáng biến đổi.

Lý phu nhân khẽ nheo mắt, vẻ mặt đầy ngờ vực.

"Nhà họ Lưu là cái thá gì, ngay cả cháu gái ruột của ta còn chẳng thèm để mắt, sao có thể vừa mắt một con bé thợ săn hôi hám như ngươi?

Loading...