Cả hai vị hôn thê đều đột nhiên mất mạng trước ngày thành thân khoảng mười hôm.
Vì vậy, hắn bị người đời gán cho cái danh “khắc thê”.
Nghe nói Lưu phu nhân đã hao tổn tâm lực suốt mấy năm ròng, nhưng vẫn không tìm được mối duyên lành.
Hai mươi lượng bạc sính lễ, quả thực là một món tiền lớn.
Biết bao cha mẹ chỉ vì năm sáu lượng bạc, liền đem con gái rơi lệ tiễn vào kỹ viện.
Ta nắm chặt vạt áo, trong lòng thầm nghĩ:
Hai mươi lượng bạc, đã đủ để cha nửa đời còn lại không lo cơm áo.
Người vất vả nuôi nấng ta suốt bao năm, nếu lần này phải gả cho vị công tử mang tiếng khắc thê kia, ta cũng cam lòng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe một giọng nam trong trẻo xen vào:
“Mẹ, con đã nói là không muốn thành thân, người đừng tùy tiện làm mối nữa…”
Lưu phu nhân vội vàng nói mấy câu, thì cha đã lên tiếng:
“Lưu phu nhân, thôi thì quên đi. A Ngọc nhà ta lớn lên trong núi, thô lỗ lại chẳng biết chữ, sao dám mơ tưởng trèo cao tới công tử nhà người.”
Lưu phu nhân khẽ thở dài:
“Thôi cũng đành… Rốt cuộc vẫn là không có duyên.”
Ra khỏi cổng lớn nhà họ Lưu, cha đã sầm mặt, tức tối quở trách:
“Hay rồi đó! Vì ngươi mà đắc tội với nhà họ Lưu, sau này ta biết kiếm đâu ra khách tốt như vậy nữa?”
Ta không dám nói mình đã lén nghe chuyện, đành vờ ngơ ngác:
“Con đâu có vào trong, sao lại tại con được?”
Cha trợn mắt, râu mép rung rung:
“Còn biết cãi à? Muốn ăn đòn rồi phải không?”
Người giơ tay định đánh, thì phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc:
“Thẩm Ngũ thúc, xin dừng bước!”
Ta ngoảnh lại, thấy một thân áo xanh bước nhanh tới, chính là Lưu Văn Bách.
Chưa kịp nhìn rõ mặt, cha đã "bốp" một cái lên đầu ta:
“Không biết xấu hổ! Mau ra góc tường đứng quay mặt vào trong!”
Lưu Văn Bách đuổi kịp, khẽ giọng nói lời xin lỗi:
“Chuyện hôm nay là mẫu thân ta đường đột. Dã thú mà thúc săn, ta rất thích. Sau này xin thúc đừng vì chuyện nhỏ này mà ngừng đưa tới phủ.”
Cha liền tươi tỉnh như nắng sau mưa:
“Tất nhiên rồi! Công tử đã thích, sau này ta vẫn sẽ mang đến.”
Với gia thế và nhân phẩm của Lưu công tử, e rằng cả đời này ta cũng chẳng thể gặp được ai tốt hơn.
Chỉ là… giữ được tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả.
Hơn một tháng sau, có lời đồn rằng Lưu phu nhân đang tìm mối duyên ở tỉnh khác cho con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-3-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]
Coi như ta với cánh cửa cao quý kia đã hết duyên rồi.
Sau trung thu, ta vừa tròn mười bảy tuổi.
Trong làng, ta đã là một cô nương “già” thực sự.
Những người nhiều chuyện trong thôn đều bảo: đời này ta e rằng chẳng gả đi được.
Hôm ấy, sau khi cùng cha đi săn về, bỗng thấy sân nhà ta bị người vây kín.
Giữa sân là một đôi vợ chồng già ăn vận sang trọng, còn tổ mẫu với thẩm nương thì đang nịnh bợ, cười niềm nở.
Trong lòng ta dâng lên linh cảm chẳng lành.
Ta liền kéo tay cha, định quay đầu trốn lên núi.
Nào ngờ, thẩm nương mắt sắc như chim ưng, đã thấy ta từ xa.
Bà ta vội giơ tay chỉ, lớn tiếng hô:
“Lý viên ngoại, ngài xem, đó chính là cháu gái của ta đấy! Ngài nhìn thử cái eo, cái hông kia xem, nhất định có thể sinh cho nhà họ Lý một đứa cháu trai mập mạp!”
4
Tổ mẫu thản nhiên nói:
“Ngũ Lang, em dâu con đã tìm được người chịu bỏ ra hai mươi lượng bạc làm sính lễ. Đây là Lý viên ngoại và phu nhân của ông ta từ trong thành.
A Ngọc gả cho Lý viên ngoại làm thiếp, nếu sau này sinh được con trai, họ còn hứa thêm mười lượng nữa.
Lý viên ngoại và phu nhân thật rộng rãi hào phóng.
Số tiền này đúng lúc có thể dùng để cưới vợ cho Thủy Sinh, ta đã chọn được môn đăng hộ đối rồi, đây là mối lương duyên đôi bên cùng có lợi đó!”
Đang nói, Lý viên ngoại quay sang nhìn ta.
Ông ta gần năm mươi, gầy khô như khỉ, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt đục ngầu đầy tà ý.
Trên mu bàn tay và gương mặt, những đốm đồi mồi của tuổi tác hiện rõ.
Còn Lý phu nhân thì thân hình đẫy đà, tướng mạo dữ dằn, giữa hai mày hằn một nếp nhăn sâu, thoáng nhìn đã biết là người khó sống chung.
Nhà họ Lý là đại phú hộ giàu có trong huyện.
Lý viên ngoại tuy lắm tiền, nhưng lại không có con.
Lý phu nhân bao năm nay đã lần lượt nạp hơn mười thiếp cho ông ta.
Nghe nói những người thiếp ấy, nếu trong hai năm không sinh được con trai, đều bị bà ta đem bán sạch.
Mà khi bị bán, trên thân không còn chỗ nào lành lặn.
Giờ phút này, ánh mắt Lý viên ngoại dán chặt vào ta, nước miếng suýt rơi ra khỏi mép.
Lý phu nhân nhìn ta đầy căm ghét, quét mắt đánh giá từ trên xuống dưới, rồi lấy khăn tay bịt mũi:
“Quả nhiên là con gái nhà thợ săn, trên người toàn mùi tanh hôi.”
Bà ta khoát tay:
“Đem về tắm rửa sạch sẽ trong ngoài, đừng để bẩn thỉu làm ô uế nhà ta.”
Tức khắc, hai tên gia đinh tiến lên, mỗi người một bên nắm lấy tay ta.