Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 2: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:07
Lượt xem: 209

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này tiền khám bệnh lại tiếp tục ghi nợ.

Châm cứu xong, cha buộc dải thuốc thành một chuỗi, đeo lên cổ ta, rồi lại cõng ta trở về.

Đi ngang qua chợ, có người bán kẹo hồ lô bằng đường phèn.

Ánh mắt ta bất giác dõi theo từ đầu phố đến cuối ngõ.

Cha trừng mắt:

“Sao? Còn muốn ăn à? Ta không rảnh rỗi mà tiêu tiền cho mấy thứ đó đâu.”

Ta lắc đầu, tựa trán vào cổ cha:

“Không ăn, con chỉ nhìn thôi.”

Ta dùng tay áo lau mồ hôi trên trán người:

“Cha, để con xuống đi, con tự đi được rồi.”

Người mặt nặng mày nhẹ:

“Ngươi không nghe lang trung dặn phải tịnh dưỡng à? Lỡ bệnh nặng thêm, số tiền ta bỏ ra chẳng phải đổ sông đổ biển sao?

Ta tốn bao công sức nuôi ngươi, sau này ngươi phải hiếu thuận với ta cho đàng hoàng.

Thành thân, ta ít nhất cũng phải nhận được sính lễ năm lượng bạc, mỗi năm con rể đều phải tặng ta mười vò rượu mới đúng.”

Ta ôm cổ người, nhẹ giọng nói:

“Nhưng cha, con không muốn gả đi. Con muốn ngày ngày ở bên cha, cả đời cũng không rời xa. Con chỉ muốn mãi mãi là con gái của cha thôi.”

Tỷ tỷ A Vân nhà hàng xóm sau khi thành thân, mỗi năm chỉ về một lần.

Về ở được hai đêm, nhà chồng liền sai người đến giục, A Vân tỷ đành rơi lệ rời đi.

Cha tuy hung dữ, nhưng ta đâu phải kẻ không biết phân biệt tốt xấu.

Người đã tận tâm tận lực đối tốt với ta, là người tốt nhất với ta trên đời.

Cha nghiêng đầu nhìn ta một cái, liền rảo bước đuổi theo người bán kẹo hồ lô.

Mặc cả một hồi, mua về xiên xấu nhất trong đống.

Người mặt lạnh nói:

“Ăn đi, ta ghi sổ đấy.”

Cha không biết chữ, nhà thợ săn lại càng không bỏ tiền mua bút mực giấy nghiên.

Nhưng người có một chiếc hộp gỗ, mỗi lần vì ta tiêu một đồng tiền, liền gác một nhánh củi khô vào đó.

Hiện tại, hộp ấy đã gần đầy.

Ta ăn ba viên liền nói đã no, nhất quyết đòi cha ăn cùng.

“Đồ phá của, ta chẳng thích mấy thứ chua ngọt vớ vẩn này.”

Người cẩn thận bọc kỹ chuỗi kẹo, nhét vào n.g.ự.c áo.

Hôm sau, sau khi ta uống xong thang thuốc đắng, người lại mang kẹo ra ném cho ta:

“Ăn cho hết, đã bỏ tiền ra thì không được lãng phí.”

Dưới chân núi Ngưu Đầu, thợ săn đông đúc, làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì.

Người thường hễ săn được thứ tốt, đều tiếc không nỡ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-2-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Cha lại khác. Cách vài hôm liền đem thịt ngon ra ăn mừng.

Chim trĩ, vịt rừng, thỏ hoang, lợn rừng con, đều bị người mổ thịt.

Người thích ăn cổ, chân, ruột… còn phần thịt ngon phần lớn đều để dành cho ta.

Đến lúc ta lên tám lên chín, thân thể đã khá hơn, người bắt đầu đưa ta vào núi săn bắn.

Người trong thôn đều kinh ngạc:

“Thẩm Ngũ à, ngươi dẫn con gái như A Ngọc vào núi làm gì chứ?”

Rừng núi hung hiểm, mà con gái rồi cũng phải lấy chồng, nên học chuyện bếp núc đồng áng mới phải lẽ.

Cha trừng mắt:

“Các ngươi hiểu gì! Ai biết sau này nó có gả được hay không? Lỡ bị từ hôn thì sao? Không ai cần thì ít nhất nó cũng có cái nghề kiếm sống, không thì sau này ai phụng dưỡng ta?”

Ta học rất chăm, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của cha.

Tuổi mỗi ngày một lớn, tổ mẫu và thẩm nương bắt đầu lo liệu chuyện hôn sự cho ta.

Trước sau từng dò hỏi không ít gia đình.

Họ đều bằng lòng đưa sính lễ không tệ, nhưng người thì quá tuổi, kẻ lại có bệnh, hoặc là muốn đổi hôn phối.

Cha đều từ chối hết.

Người nghểnh cổ, cứng rắn nói:

“Ta bỏ bao nhiêu tiền và công sức nuôi lớn thế này, sính lễ không đủ hai mươi lượng bạc thì miễn bàn!”

Người trong thôn mắng cha là si tâm vọng tưởng.

“Thẩm Ngũ điên vì tiền rồi hả?”

“Hai mươi lượng bạc, tưởng con gái nhà hắn là Hằng Nga chắc?”

“Chỉ với bộ dạng và tính tình của A Ngọc, ba đứa cộng lại đem bán vào kỹ viện cũng chưa chắc đáng giá ấy.”

Kỳ thực từng có một mối rất tốt, là con trai độc nhất nhà họ Lưu trong thành, Lưu Văn Bách.

Cha hắn từng là quan lục phẩm, mất khi còn tại chức, từng nhận được khoản trợ cấp triều đình.

Tiểu thúc hiện đang làm quan ở châu phủ.

Khoảng hai năm trước, nhà họ Lưu bắt đầu trở thành khách quen lớn của cha.

Hễ có con mồi, chỉ cần mang tới là được, trừ rắn ra thì cái gì cũng nhận, lại trả tiền sòng phẳng.

Chỉ là, cha mang tâm cơ nhỏ, chẳng nói với ai trong thôn, sợ bị kẻ khác tranh mất mối làm ăn ngon lành ấy.

Nửa năm trước, ta theo cha giao thú rừng, phu nhân nhà họ Lưu từng mời cha vào gặp riêng.

Tai ta vốn thính, áp tường nghe thấy lờ mờ:

“Ta có ý muốn cầu hôn A Ngọc cho Văn Bách, không biết Thẩm Ngũ có đồng ý không?

“Lời đồn ngoài kia không thể tin, ta đã mời đại sư chùa Thanh Sơn xem qua.

A Ngọc sinh nơi sơn dã, bát tự rất hợp với Văn Bách…

“… sính lễ tuyệt đối không dưới hai mươi lượng bạc…”

Lưu Văn Bách năm nay hai mươi hai tuổi, trước từng định hai mối hôn sự.

Loading...