Là một bé gái.
Thân thể A Hoa bị tổn hại nghiêm trọng, m.á.u chảy không ngừng.
Lang trung chẩn đoán: từ nay về sau nó sẽ không thể mang thai nữa.
Dẫu nó khóc lóc cầu xin, phu nhân họ Lý vẫn nhân lúc nó còn ở cữ mà bán nó đi.
Nó tìm đến thẩm thẩm và Thủy Sinh, mong được chuộc về.
Thân thể suy nhược, m.á.u chảy không dứt, chẳng ai chịu mua, chỉ cần hai lượng bạc là đủ để chuộc thân.
Nhưng Thủy Sinh lại nói:
"Ngươi mắc bệnh ô uế thế này, nếu quay lại nhà họ Thẩm sẽ làm ta hao tổn vận số. Tốt hơn hết, nên đi thật xa."
Sau đó, nó bị bà chủ kỹ viện bán cho một lão già toàn thân lở loét.
Rồi nó phát điên.
Một ngày nọ, ta gặp lại nó.
Tóc tai bù xù, áo quần rách rưới, toàn thân đầy thương tích.
Trong lòng nó ôm chặt một cái bọc bẩn thỉu, quấn tạm như tã lót trẻ con.
Nó đã quên ta là ai, ngơ ngẩn hát:
"Trăng cong cong, sao lấp lánh, con của ta ngủ ngoan ngoan…"
Lúc ấy, ta đã mang thai, lòng mềm nhũn.
Ta móc một nén bạc vụn, định đưa cho nó.
Chợt thấy nó vén lớp vải rách kia ra, cười ngây ngô:
"Con ta tiểu tiện rồi, con ta sau này nhất định sẽ đỗ trạng nguyên, giỏi hơn phu quân của con tiện nhân kia!"
20
Ta lại thu bạc về.
Ta không trách nó muốn hơn ta và Văn Bách, ta giận vì đến nước này, nó vẫn chưa từng vì đứa con gái c.h.ế.t oan mà có chút hối hận, trong lòng vẫn chỉ ôm ấp giấc mộng sinh con trai.
Nó tự đẩy mình vào ác mộng, chưa từng có ý định tỉnh lại.
Một kẻ như thế, không đáng để ta phí một đồng bạc.
Thủy Sinh lại dự thi sinh đồ, được tổ mẫu và thím tôi đặt kỳ vọng lớn lao.
Hai người bọn họ ba lạy chín khấu, lên núi Thanh Sơn cầu khấn.
Nào ngờ, chưa leo nổi trăm bậc đã sức cùng lực kiệt, cùng nhau ngã lăn từ trên cao xuống.
Tổ mẫu liệt nửa người, thím tôi què một chân.
Kỳ thi ấy, Thủy Sinh đương nhiên lại không đỗ, vẫn chỉ là đồng sinh.
Hắn đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu tổ mẫu và thím:
"Chính vì lòng thành của hai người không đủ, nên thần linh mới trừng phạt ta!"
"Vốn dĩ, lần này ta chắc chắn đỗ!"
Tổ mẫu bệnh nằm liệt giường, mong Thủy Sinh về thăm một lần, nhưng bị hắn tuyệt tình từ chối.
Bà đại tiểu tiện không tự lo nổi, muốn thím tôi chăm sóc.
Người từng miệng ngọt như mía lùi ấy, lúc này lộ rõ bản chất, chẳng hề đoái hoài, mặc bà thối rữa sinh dòi trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-17-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]
Đêm đêm, tiếng rên rỉ đau đớn của bà khiến cả xóm không ai ngủ yên.
Về sau, cha tôi bỏ tiền thuê người lo cho bà một bữa ăn mỗi ngày, lau thân thể một lần.
Nhưng người thì rất ít khi trở lại.
Người nói:
"Ta không muốn nhìn thấy bà, càng không muốn dính dáng gì nữa. Nhưng rể quý nhà này đỗ cử nhân rồi, tương lai chưa biết chừng là trạng nguyên, ta không thể để bản thân mang tiếng bất hiếu mà liên lụy đến nó."
Trước lúc lâm chung, tổ mẫu cầu xin gặp cha một lần.
Bà nói:
"Ngũ lang, là mẹ sai rồi, mẹ không nên thiên vị… Con tha thứ cho ta đi."
Cha nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo:
"Người thiên vị, bạc đãi con, con cũng có thể không so đo. Nhưng người không nên giấu con, bán đi Lựu nương và Tiểu Kiều."
Tổ mẫu cụp mắt:
"Là nương sai rồi."
Cha nghiến răng nghiến lợi:
"Quả nhiên là các người, quả nhiên là các người…"
Thì ra, thê tử của cha – tức mẫu thân và tỷ tỷ của ta, chưa từng "bỏ đi", mà là lúc cha vào núi săn thú, tổ mẫu đã nhân cơ hội đem hai người bán đi.
Lúc ấy, Thủy Sinh sắp vào huyện học, không có tiền nộp học phí.
Sau khi mẫu thân và tỷ tỷ mất tích không lâu, thím tôi liền đưa Thủy Sinh nhập học.
Cha từng nghi ngờ, từng chất vấn, nhưng tổ mẫu sống c.h.ế.t không chịu nhận, còn mắng người bất hiếu, gọi cả trưởng bối trong tộc đến ép buộc người phải cúi đầu.
Cha tìm kiếm suốt ba năm, cuối cùng không thấy tung tích, đành buông xuôi.
Nhưng mối oán ấy đã cắm rễ, khiến người từ đó đối với tổ mẫu và thím tôi không còn nét mặt ôn hòa.
Kể cả khi vào rừng sâu, cũng phải đem ta theo, không chịu để ta ở nhà.
Nay tổ mẫu dầu cạn đèn tàn, rốt cuộc cũng bị người ép hỏi ra chân tướng năm ấy.
Người điên cuồng lay bà:
"Nói đi, người đã bán họ đi đâu?"
"Nói! Người nói mau!"
"Ta… ta cũng không biết…"
Cha gào lên như thú dữ:
"Sao có thể không biết! Ai mua họ, người nói! Người nói mau!"
Đáng tiếc, người không có được câu trả lời.
Tổ mẫu không chống đỡ nổi, qua đời.
Cha tức giận đến cuồng loạn, lao đến nhà thím tôi, đánh gãy nốt chân còn lại của bà ta.
Thật đáng hận, chuyện bán vợ con là do tổ mẫu một tay thao túng, thím tôi chỉ là người được lợi, vốn không biết họ bị bán đi đâu.
Giờ đây, thím tôi đôi chân đều tàn phế, A Hoa đã phát điên, chẳng còn trông mong được gì.
Thủy Sinh càng chẳng hiếu thuận, tiểu thúc thì lười biếng ăn bám, đến nỗi thím tôi đã thành ra như thế, mà hắn vẫn sai khiến bà làm việc mỗi ngày.