Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 15: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:40
Lượt xem: 177

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta bưng vào cho mẫu thân xem:

"Mẫu thân, người xem đi, đúng sai, phải trái, lòng người tự có thước đo."

Lưu gia suy vi, tiệm hàng sơn dã cũng vì vậy ế ẩm, không trụ nổi phải đóng cửa, cha cũng mất kế sinh nhai.

Mẹ tôi áy náy khôn nguôi:

"Tất cả là tại chúng ta mà ra..."

Cha tôi lại thản nhiên đáp:

"Chuyện làm ăn vốn nhờ cậy vào thông gia, sao lại nói là liên lụy? Đến tuổi này rồi, ta cũng nên nghỉ ngơi hưởng phúc thôi."

Việc chàng rể đưa cả nhà vợ về ở rể, ít nhiều cũng khiến người đời dị nghị.

Cha tôi nổi giận, mắng thẳng mặt:

"Ta chỉ có một mụn con gái, con rể cũng như con trai ta."

"Căn nhà này vốn là do nó hiếu kính mà có, giờ nó ở đây chẳng khác gì về nhà mình, có gì đáng để các người xỉa xói?"

"Nó có ăn cơm nhà các người, ở nhà các người chắc?"

Văn Bách ban đầu còn chút ngượng ngùng, dần dà cũng quen, tâm trạng trở nên thản nhiên hơn.

Thậm chí, chàng còn ra chợ dựng sạp viết thư thuê, kiếm được chút đồng nào liền mang về cho cha mua rượu nhắm với món khoái khẩu.

Vụ án thúc phụ bị tố cáo tham ô liên quan đến tranh chấp trong triều, nhất thời chưa thể điều tra rõ ràng.

Thấm thoắt thoi đưa, mùa thu lại đến, kỳ Thu Hội cũng cận kề.

Từ khi mười bốn tuổi đỗ tú tài, Văn Bách đã nhiều lần đăng ký dự thi.

Nhưng số phận trớ trêu, mỗi lần gần đến ngày thi, chàng đều đổ bệnh, nôn mửa, tiêu chảy, chưa từng đặt chân vào trường thi.

Trải qua nhiều lần như vậy, chàng dần sinh lòng buông xuôi, chẳng còn thiết tha công danh.

Ta vốn chẳng màng làm mệnh phụ hay phu nhân trạng nguyên, nhưng giờ đây đã khác.

Ta khuyên chàng:

"Giờ thúc phụ chưa rõ kết cục ra sao, các huynh đệ Lưu gia lại chẳng ai nổi trội, chỉ có chàng là học rộng tài cao."

"Lần này chàng nhất định phải đi, một là vì bao năm đèn sách, không thử thì tiếc, hai là vì giờ Lưu gia, mẫu thân, cả thím và thúc phụ, đều trông cậy vào chàng."

"Cùng lắm thì lại trượt, có gì phải sợ?"

Chàng đáp lời ta:

"Thật ra, ta cũng chẳng cam tâm, chỉ là vẫn thiếu dũng khí để bước ra. Cảm ơn nàng, A Ngọc!"

Ta quyết định theo chàng lên châu thành.

Thím tôi nghe tin, liền mỉa mai không ngớt lời:

"Trước kia, Lưu đại nhân còn đắc thế, nó còn chẳng thèm bén mảng đến cổng trường thi. Giờ thúc thúc đã ngã ngựa, nó còn mơ đỗ tú tài sao?"

"Nó có phải con ta đâu, Thủy Sinh nhà ta sau này mới làm đến tể tướng ấy chứ!"

"Lưu Văn Bách ấy à, chẳng có số đó đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-15-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

18

Ta chẳng buồn đôi co với bà ta.

Việc quan trọng trước mắt là phải tìm cho ra nguyên do vì sao, dù đã canh phòng cẩn mật, Văn Bách vẫn cứ đổ bệnh nặng trước mỗi kỳ thi.

Lần này, ta cùng chàng lên châu thành, thuê một căn tiểu viện. Mọi thứ, từ ăn uống đến y phục trên người chàng, đều do chính tay ta chuẩn bị.

Mọi việc đều bình thường, không có gì khác lạ.

Trước ngày thi một hôm, thấy chàng tâm trạng bất ổn, ta liền rủ chàng ra chợ giải sầu, ta mua sắm thức ăn, chàng thì thư giãn đầu óc.

Đi ngang qua một tiệm điểm tâm, bên ngoài đã xếp hàng dài dằng dặc.

Một người bạn đồng môn cũ của Văn Bách trông thấy chàng, liền tươi cười chào hỏi:

"Văn huynh, huynh cũng đến mua bánh Định Thắng sao?"

"Đừng chen hàng nữa, lát nữa ta mua thừa một hộp, chia cho huynh một phần."

Bánh Định Thắng là đặc sản nổi tiếng của Giang Châu, con trai của chủ tiệm từng thi đỗ trạng nguyên.

Dù sĩ tử nghèo khó đến đâu, trước ngày thi cũng đều đến mua một hộp, mong cầu điềm lành, cầu may mắn đỗ đạt.

Ta quay sang hỏi chàng:

"Trước kia, mỗi lần thi chàng đều ăn sao?"

"Có ăn." Chàng đáp, "Nghiên Đài sẽ thay ta mua, nhưng lần nào cũng là hắn ăn trước, thấy không sao, ta mới dám ăn."

"Vả lại, các sĩ tử khác ăn cũng không sao, chắc không phải do bánh."

Rất nhanh sau đó, vị đồng môn kia đã mang bánh đến, vỗ vai Văn Bách một cái thật trịnh trọng:

"Văn huynh văn tài xuất chúng, kỳ này tất sẽ công thành danh toại."

"Sang năm, chúng ta cùng nhau vào kinh ứng thí kỳ Hội!"

Hộp bánh ấy, ta ăn thử trước, quả thật không có vấn đề gì.

Nhưng ta vẫn khuyên chàng đừng nên ăn.

Bởi ta chợt nhớ về một chuyện năm xưa, lúc còn nhỏ.

Nhà nghèo, mọi thứ đều phải tiết kiệm.

Mùa hè nấu cơm, có thể làm gỏi thì tuyệt đối không xào nấu, vì củi phải để dành cho những ngày đông giá rét.

Cha ta đem đậu đũa trụng sơ rồi làm gỏi, ông ăn thì không sao, còn ta thì nôn mửa, tiêu chảy, suýt mất mạng.

Sau này, đi mời thầy lang, ông nói có người thể chất khác biệt, ăn đậu sống sẽ phát bệnh, thứ người này ăn không sao, chưa chắc người khác đã ăn được.

Đêm ấy, Văn Bách trằn trọc suốt canh dài, không thể yên giấc.

Ta biết, chàng lo sợ sẽ lại phát bệnh như những lần trước.

May mắn thay, suốt đêm không có chuyện gì xảy ra.

Trời còn chưa rạng sáng, chàng đã thức dậy.

Loading...