Cuối cùng nó cũng quyết định hy sinh cuộc đời để làm vốn cho Thủy Sinh ca ca.
Thật đáng tiếc.
Nhưng ta không thể thương hại nó.
Vì Văn Bách đã run tay, mở khăn trùm đầu ta.
13
Bọn ta đều có phần khẩn trương.
Từ nhỏ đã mất mẹ, trước khi xuất giá, ta lén mua một quyển họa phổ nhỏ, tự tìm hiểu chuyện phòng the nam nữ.
Ta nằm yên trên giường, chờ đợi, lại thấy chàng thay hỉ phục xong vẫn mặc y phục thường ngày mà ngủ, không chạm vào ta.
Giữa bọn ta, có một dải ngân hà vời vợi ngăn cách.
Mười ngày đều vậy.
Phu nhân hỏi riêng ta phu thê có hòa thuận không.
Ta ngại nói chàng chưa động đến ta, đành lấp l.i.ế.m cho qua.
Thường ngày chàng đối đãi ta rất dịu dàng, chẳng những dạy ta đọc sách viết chữ, mà lúc ta thêu thùa bị kim đ.â.m tay, chàng cũng bỏ việc, dịu giọng:
"Ta thích nàng thẳng thắn chân thành, cần gì ép mình học những thứ này?"
"Nhà họ Lưu cũng chẳng thiếu tiền mua đồ thêu."
Ngoài ra, chàng còn tìm nhà, muốn đón cha ta từ quê lên thành.
"Nhạc phụ tuổi cao, lại chỉ có một mình nàng là con gái. Trong thôn ông cũng chẳng còn thân thích, chi bằng lên thành sống."
"Sống cùng cũng tốt, nhưng ta sợ ông không quen, nên tìm nhà gần phủ họ Lưu, để tiện lui tới chăm nom."
…
Chàng đối với ta như vậy, khiến ta không đoán ra rốt cuộc chàng nghĩ gì.
Chớp mắt đã nửa tháng, hôm ấy, khi chàng đi tắm, ta cố ý mặc áo mỏng, lặng lẽ ngồi bên giường chờ chàng.
Thấy chàng bước vào, ta khẽ gọi: "Phu quân..."
Chỉ một tiếng gọi, mặt chàng đã đỏ từ trán đến cổ.
Ánh mắt không dám nhìn ta, nghiêng đầu nói: "Trời se lạnh, phu nhân đắp chăn, chớ để cảm lạnh."
"Ta nhớ hôm nay chưa đọc xong sách, đêm nay thức đọc tiếp."
Dứt lời đã toan bỏ đi.
Ta nhanh như chớp, từ trên giường bật dậy, ôm chặt eo chàng.
Trong giọng nói mang theo uất ức:
"Lưu Văn Bách, ngày trước chàng nguyện ý cưới ta, giờ lại không chạm vào ta, chẳng lẽ vì ta xuất thân từ nhà thợ săn, khiến chàng thấy mất mặt?"
"Nếu đã vậy, thì chàng cứ thẳng thắn vào thư phòng, viết cho ta một phong hưu thư. Từ nay duyên đứt nghĩa đoạn, nước sông không phạm nước giếng!"
Chàng xoay người, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ta.
Hai bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay ta, chàng nhẹ giọng thốt:
"Là lỗi của ta."
"Ta sợ nếu hai ta thật sự viên phòng, sẽ tổn hại đến mệnh cách của nàng."
"Thật ra ta mỗi ngày đều giằng xé trong lòng, A Ngọc... ta thực sự sợ hãi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-11-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]
Chàng đúng là...
Ta không đợi chàng nói hết, liền kiễng chân hôn lên môi chàng:
"Ngốc quá."
"Cho dù ông trời ngày mai muốn lấy mạng ta, thì đêm nay cũng phải để ta sống trọn vẹn, sống vui vẻ."
"Ít nhất, cho ta được đường hoàng làm thê tử của chàng."
Tay ta lần xuống hông chàng.
"Đâu có chuyện cưới ta về lại bắt ta giữ giá như góa phụ."
"Văn Bách, chàng như vậy, ta sẽ nghi ngờ... chẳng lẽ chàng bất lực?"
...
Chàng sau đó dùng hành động thực tế chứng minh rằng: chàng không những không bất lực, mà còn rất lợi hại, vô cùng lợi hại.
Sau cơn mưa đêm ấy, ta mệt mỏi vô cùng, chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, khẽ nói:
"Thuở ấy ta mang danh khắc thê, hứng chịu không ít lời ra tiếng vào."
"Lúc bị rắn cắn, lại đúng lúc ta vì bệnh mà lỡ mất kỳ thi Thu Hội."
"Khi ấy ta còn nói với nàng rằng không cần cố gắng cứu ta, bởi ta vốn dĩ chẳng có tương lai, cũng không đáng để nàng mạo hiểm tính mạng vì ta."
"Nhưng nàng lại mắng ta một trận, nói nhìn dáng vẻ của ta là biết sinh ra trong nhà quý tộc, đã được ông trời ban cho mệnh tốt như thế mà còn không biết trân trọng."
"Nàng nói nàng từng suýt bị sói ăn thịt, bao lần qua lại giữa Quỷ Môn Quan, ngày ngày săn thú vẫn kiên cường sống tiếp."
"Nói rằng sói dẫu gãy ba chân, vẫn dùng chân còn lại để cố sống cố chạy, thì ta lấy tư cách gì mà từ bỏ?"
"Lời ấy như hồi chuông cảnh tỉnh."
"Ta đọc bao nhiêu sách thánh hiền, vậy mà chẳng bằng nàng một câu nói."
Ta bỗng thấy lòng lâng lâng, nhẹ như mây.
Thì ra khi ấy, chàng đã bắt đầu nhìn ta bằng ánh mắt khác thường.
Thì ra một nữ tử bình phàm như ta, xuất thân thợ săn, lại là minh châu trong mắt chàng.
Mà hậu quả của một đêm vừa nói chuyện vừa thân mật, chính là sáng hôm sau ta không thể dậy đúng giờ.
Lúc còn mơ màng, đã nghe phu nhân hỏi vọng ngoài cửa:
"A Ngọc sao còn chưa dậy? Hay là trong người khó chịu ở đâu?"
Văn Bách hạ giọng đáp:
"Là hôm qua con khiến nàng quá mệt, để nàng ấy nghỉ thêm một chút."
Phu nhân bật cười:
"Ui chao chao, tốt, tốt lắm!
"Ngươi cái khúc gỗ này rốt cuộc cũng khai mở rồi, xem ra chẳng mấy chốc ta sẽ được bế cháu thôi!
"Mau, bảo nhà bếp nấu tổ yến tẩm bổ cho A Ngọc."
...
Về sau, chữ nghĩa ta học được ngày một nhiều, phu nhân liền dạy ta xem sổ sách, học cách trông coi cửa tiệm.
"Thuê quản gia cũng được, nhưng then chốt vẫn là phải tự mình nắm giữ được mưu lược và tâm lý người khác mới là ổn thỏa nhất."