Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 1: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê
Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:03
Lượt xem: 241
Cha là thợ săn trên núi.
Phần lớn người sống dưới chân núi Ngưu Đầu đều lấy nghề săn b.ắ.n làm kế sinh nhai.
Trong số đó, cha ta có lẽ là người bạc mệnh nhất.
Trước kia, ông cũng từng cưới vợ, có một đứa con gái năm tuổi, cuộc sống xem như viên mãn.
Nào ngờ một ngày, vợ ôm con bỏ đi biệt tích.
Cha lên đường tìm kiếm suốt ba năm, hao tán hết gia tài, vẫn không thu được chút manh mối nào.
Cuối cùng, trong một lần đi săn, người vô tình nhặt được ta nơi ổ sói.
Từ đó, cha con ta nương tựa lẫn nhau, sớm chiều có nhau.
Người thường cằn nhằn:
“Nếu không phải mang theo cái gánh nặng này, ta đã sớm cưới vợ, đâu đến nỗi đêm đêm rét buốt, chiếc chăn lạnh ngắt cũng chẳng ai sưởi cùng!”
Thuở nhỏ, ta yếu nhược, ba ngày hai bữa phát bệnh, mỗi lần ốm đều phải mời lang trung tới chữa.
Dân nhà quê, ai chịu nổi tốn kém như vậy?
Tổ mẫu, thẩm nương cùng người trong thôn đều khuyên cha:
“Nuôi không nổi thì đem bán đi, nhân lúc nó còn thoi thóp, còn có người chịu bỏ tiền.”
Nông thôn vốn vậy.
Nhà nghèo không có nổi nồi cơm, con trai không lấy được vợ, thậm chí heo nuôi trong chuồng lâm bệnh, cần tiền chữa trị, đều có thể đem con gái trong nhà bán đi xoay xở.
Cha tức giận mắng:
“Các ngươi tưởng người ta là kẻ ngốc, chịu bỏ tiền mua một con bệnh về chắc?
Ta nuôi nó từ khi mới bằng nắm tay đến nay đã bảy tuổi, giờ bán đi chỉ được vài đồng lẻ, chẳng phải lỗ vốn sao?
Ta phải gả nó cho một mối hôn sự lớn, đổi lấy sính lễ thật hậu mới được!”
Vì chuyện này, tổ mẫu không biết đã mắng cha bao nhiêu lần:
“Thứ hoang chủng nhặt từ núi về mà ôm như trân bảo. Cháu ruột là Thủy Sinh kia, ngươi lại chẳng thèm đoái hoài. Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi à?”
Thẩm nương lại càng cay nghiệt:
“Đại ca hẳn là bị yêu tinh núi mê hoặc, mới u mê bỏ tiền nuôi thứ phá của đó.
Nếu dùng số bạc ấy chăm lo cho Thủy Sinh, sau này hắn lớn, chẳng lẽ không biết ơn sao?
Hắn là con trai duy nhất của Thẩm gia mà.”
Cha không thể lúc nào cũng giữ ta bên cạnh.
Thế nên, tổ mẫu và thẩm nương luôn tìm cớ sai ta làm việc.
Ba tuổi, bắt ta nhóm lửa.
Bốn tuổi, bắt ta giặt quần áo.
Năm tuổi, bắt ta xuống ruộng nhổ cỏ.
Sáu tuổi, bắt ta trèo lên mái thay ngói.
Va vấp, thương tổn là chuyện thường tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-1-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]
Cha nổi giận quát mắng:
“Việc trong nhà không đủ cho ngươi làm hả? Hay là cày luôn hai mẫu ruộng cho ta xem!
Bọn họ là trưởng bối, ngươi không thể cãi, nhưng làm việc thì phải khôn ngoan một chút, đừng có ngốc nghếch quá!”
Ta hiểu rồi.
Vậy nên ta nấu cơm cháy đen, nhổ cỏ thì giữ cỏ, nhổ lúa, còn mái nhà thì đập cả ngói lành ném xuống.
Tổ mẫu và thẩm nương tức đến giậm chân, biết không sai khiến được ta nữa.
Thêm A Hoa dần lớn, dần dà cũng không tìm đến ta gây sự.
Con người thật lạ.
Tổ mẫu cùng thẩm nương ngày ngày chèn ép A Hoa, vậy mà muội ấy lại luôn trút giận lên ta.
“Đều tại tỷ lười biếng, mấy việc đó mới đổ hết lên đầu ta.
Không hổ là dã chủng nhặt về từ núi, tâm cơ đầy bụng!”
Ta thiện ý hiến kế:
“Muội có thể nhờ ca ca Thủy Sinh san sẻ một phần.”
Mấy năm trước có một kẻ giang hồ đi qua làng, xem mệnh đoán rằng Thủy Sinh ca có tướng làm tể tướng.
Còn nói nhị ca nhà họ Ngưu sẽ thành phú hộ đất Giang Châu, ngũ nương sẽ gả vào vương thất…
Mọi người nghe thì cười cho qua chuyện, duy chỉ có tổ mẫu và thẩm nương là tin như đinh đóng cột.
Bao năm nay, hai người cần kiệm từng đồng, ép cha dốc bạc lo cho hắn ăn học.
Song hắn chẳng học hành được bao nhiêu, chỉ giỏi học mấy tật xấu của kẻ sĩ.
Khinh chê quê hương nghèo khó, trách cha mẹ không giúp được đường thăng quan tiến chức.
Lại nói tay người đọc sách là để cầm bút, không phải để cầm cuốc.
Hắn thường chê ta và A Hoa là quê mùa, thô tục.
A Hoa trừng mắt:
“Ca ca ta là nam nhân, phải đọc sách để sau này làm tể tướng, sao có thể làm mấy việc hèn mọn ấy? Tỷ ganh tị với ca ta, đúng không? Tỷ tâm địa đen tối, trách sao suốt ngày ốm đau, khổ cũng đáng đời!”
2
Cha cũng mắng ta đáng đời.
Vừa mắng vừa cõng ta vượt qua sườn núi cao, đưa đến gặp lang trung.
“Ta không hiểu sao lại nuôi được thứ vừa hao tiền vừa khiến người ta phiền lòng thế này. Ngươi liệu mà sống cho tử tế, bằng không mà c.h.ế.t đi, ta chẳng được gì cả.
Cơm thì ăn chẳng được mấy miếng, mà nặng như con lợn rừng con vậy.”
Ta đã sớm thành khách quen của lang trung, cha cũng đã nợ ông ấy không ít tiền.
Lang trung thở dài:
“Nha đầu này mang bệnh từ trong bụng mẹ, thể chất không tốt, cần bớt việc, bồi bổ nhiều, cẩn thận dưỡng nuôi mới mong tốt lên.”
Cha giận dữ giậm chân:
“Nhà săn nào có con gái mà không làm việc? Chẳng lẽ ta phải nuôi nó như tiểu thư con nhà quyền quý hay sao!”