Quan trọng nhất là, biểu hiện của Lục Vô Ưu tỏ  yêu đương nồng thắm, tình cảm đậm sâu đến mức khiến   cảm thấy bất lực,  ai  thể ngờ rằng    thể đối xử với nữ tử như . Trước đây  nổi tiếng là Liễu Hạ Huệ – một  chính trực,  màng đến nữ sắc.
Cũng vì thế mà các biểu tiểu thư trong phủ ngầm ganh đua phân cao thắp,   hiện giờ là Giải nguyên, là Cử nhân, nhưng   nếu đỗ Tiến sĩ thì khó mà với tới .
Có  tặng thơ văn,   dâng  rót nước,     thích đồ ngọt thì  điểm tâm gửi đến, về  còn   cố ý ngã xuống nước  mặt ,   trẹo chân,  rơi khăn tay, giả vờ ngủ, giả vờ bệnh, thậm chí   nửa đêm mặc đồ mỏng manh đến phòng tìm .
 
 Lục Vô Ưu vẫn  động lòng, ngoài những   ngoài giao lưu với các học giả khác,  chỉ đóng cửa ở trong phòng chăm chỉ  sách thánh hiền, cùng lắm là  ngoài trêu chọc biểu  biểu  ruột của .
Hạ Lan Từ giữ c.h.ặ.t t.a.y Lục Vô Ưu, cuối cùng cũng chịu  nổi,  hiệu cho  đừng  nàng mãi như , thật sự khiến nàng nổi cả da gà.
Ánh mắt Lục Vô Ưu  hạ xuống, chuyển sang   bàn tay nhỏ của nàng đang nắm tay , tém  hai phần nhiệt tình trong mắt, nhưng trong mắt  ngoài thì vẫn là cảnh hai  đang liếc mắt đưa tình. Lục Vô Ưu chậm rãi nhướng mày, vạch trần ý định cuối cùng của : “Để tránh  cho phu nhân  vui, khẩn cầu các vị biểu    bớt đến tìm .”
Mấy vị biểu tiểu thư xinh  còn  đưa mắt  ,  còn cách nào khác, chỉ đành ảo não “ừm” một tiếng  buồn bã lui bước.
Rất nhanh, chỉ còn  biểu  ruột của , cô bé vẫn còn ngậm kẹo trong miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang xem kịch: “Hai  thật tình cảm, thành   cũng tình cảm như  ?”
Lục Vô Ưu “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng bế cô bé lên cánh tay, hỏi: “Phòng của  vẫn còn chứ?”
“Còn! Cha  còn cho  quét dọn, đồ đạc cũng  hề động đến.”
Lục Vô Ưu mỉm , hỏi Hạ Lan Từ: “Nàng   sang đó  một lát ?”
Lúc , Lục Vô Ưu cuối cùng cũng trở  vẻ bình thường. Hạ Lan Từ : “Nếu   ngại.”
Lục Vô Ưu suýt nữa  phì : “Nàng  ở cùng một phòng với  ,  còn ngại chuyện  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-97.html.]
Hạ Lan Từ: “…”
Bên trong gian phòng vô cùng sạch sẽ thoáng mát,  giá vẫn còn đặt  nhiều sách. Thấy  thật sự  bận tâm, Hạ Lan Từ tiện tay rút một cuốn xuống xem.
Lục Vô Ưu đặt cô bé xuống, lục tìm gói kẹo   bọc kín trong ngăn tủ đưa cho cô bé,  đó mới  sang  với Hạ Lan Từ: “Đây đều là những lời bình văn bát cổ dùng trong kỳ thi khoa cử,    sẽ để  cho Ninh An, , biểu  của  tên là Chu Ninh An, biểu  là Chu Ninh Nhạn. Ừm…” Hắn như nhớ  điều gì, cúi đầu  với cô bé: “Muội   tẩu tẩu của  tên là gì ? Nàng họ Hạ Lan, tên một chữ Từ.”
Cô bé cầm lấy gói kẹo, vui vẻ : “Muội , Hạ Lan là họ kép!” Lục Vô Ưu mỉm : “ , thật thông minh.”
 
Hạ Lan Từ –    khen là thông minh tuyệt đỉnh – cảm thấy  bối rối, bàn tay nàng đang lật sách chợt khựng .
Lục Vô Ưu  tiếp: “Được , ăn kẹo đủ ,  về  .”
Cô bé đảo cặp mắt to tròn, tinh nghịch : “Muội   một chiếc thuyền giấy cơ!”
Lục Vô Ưu tìm một tờ giấy  bàn, cụp mắt xuống, mười ngón tay nhanh thoăn thoắt gấp một chiếc thuyền giấy  đưa cho cô bé: “Được ?”
Cô bé cầm lấy chiếc thuyền giấy, ánh mắt  đảo xung quanh, vẻ mặt tinh ranh hỏi: “Biểu ca,  vội vã đuổi   như ,   là   mật với tẩu tẩu ?”
Lục Vô Ưu: “…” Hạ Lan Từ: “…”
“Cha     cũng đuổi   như .” Đôi chân ngắn ngủn bước   ngoài, vẻ mặt vô cùng bất lực,    thở dài: “Haiz,  lớn  khi thành  đều như  cả. Muội  đây, hai  nhớ đóng cửa  nhé.”
Hai  đưa mắt  theo bóng dáng tròn trịa của cô bé dần khuất xa, nhất thời   nên lời.
Hạ Lan Từ ho khẽ một tiếng, cúi mắt : “… Tình cảm của  và mợ thật .”
Yết hầu của Lục Vô Ưu khẽ trượt xuống, : “… Nàng căng thẳng gì chứ,  cũng   thật sự   mật với nàng ở đây.”