PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:04
Lượt xem: 104
Lúc nãy tinh thần căng thẳng, bây giờ vừa cãi nhau mấy câu, cảm thấy người đối diện vẫn là Lục Vô Ưu mà nàng quen thuộc, cơ thể cũng vô thức buông lỏng theo.
Hạ Lan Từ dứt khoát ngồi ở mép giường nói: “Nếu chàng muốn hôn thì hôn, muốn ngủ thì ngủ, nếu không ngủ được thì ta ra ngoài ngủ, khuya rồi đừng giày vò nhau nữa… Nói trước, dáng ngủ của ta rất yên ổn, sẽ không nằm nghiêng ngả hay gác bậy, không nghiến răng, không nói mớ, nhưng có thể sẽ trở mình vài lần, tạm thời không có thói quen thức dậy giữa đêm, nếu giữa đêm tỉnh dậy ta sẽ cố gắng không phát ra tiếng.”
Lục Vô Ưu nghe vậy cũng nói: “Nàng yên tâm, ta cũng ngủ rất yên ổn, có thể nằm một tư thế suốt cả đêm, tiếng thở có thể giảm đến mức thấp nhất, nàng đừng nghĩ ta c.h.ế.t rồi là được.”
Sau đó sắc mặt hắn thoáng thay đổi: “… Ta thực sự có thể hôn sao?”
Hạ Lan Từ cảm thấy hắn thật sự đang rối rắm việc này, nàng cũng đã gả cho hắn rồi, chẳng lẽ còn cản hắn được chắc.
Nàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.
Vẻ mặt Lục Vô Ưu vừa chần chừ lại vừa hớn hở: “Nàng thật sự muốn…” Hạ Lan Từ nói: “Không thì ta đi ngủ đây.”
Nàng làm bộ muốn nằm xuống giường, ngay lập tức, Lục Vô Ưu đã giữ chặt cằm nàng, hôn lên đôi môi mà hắn đã ao ước suốt cả đêm.
Lần đầu tiên họ hôn nhau khi ý thức còn tỉnh táo, cảm giác thật khó tả.
Hạ Lan Từ vẫn ngồi ở mép giường, cảm nhận rõ ràng một tay của Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, tay kia giữ sau gáy nàng, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, một đầu gối đặt phía bên ngoài đùi nàng, gần như không cho nàng không gian để lùi lại.
Nàng dùng hai tay chống xuống giường, hơi ngửa đầu lên.
Đôi môi hắn quá nóng bỏng, quấn quýt một hồi hắn đã vươn đầu lưỡi ra. Hạ Lan Từ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.
Đầu lưỡi của Lục Vô Ưu nhẹ nhàng lướt trên đôi môi nàng giống như đang thưởng thức món điểm tâm ngon ngọt, chậm rãi nếm từng chút từng chút, l.i.ế.m môi nàng khiến hai cánh môi cũng bắt đầu nóng lên. Nàng không hiểu vì sao lại nhớ đến trước đó hắn còn luôn miệng nói muốn giúp nàng “lau son môi”, thì ra là kiểu lau như vậy sao?
Còn chưa đợi nàng hoàn hồn lại, Lục Vô Ưu dường như đã nhấm nháp đủ đôi môi nàng rồi, lưỡi hắn cạy mở đôi môi chạm vào hàm răng, bắt đầu tìm cách mở miệng nàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy đầu mình như bị kích thích mạnh, hơi thở trở nên hỗn loạn nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Lần đầu tiên khi lưỡi hắn chạm vào, một luồng kích thích xông đến giống như điện giật.
Hạ Lan Từ siết chặt những ngón tay nắm chặt tấm đệm giường, trong tâm trí có hơi muốn tránh né, nhưng ngay lập tức Lục Vô Ưu đã vồ vập tới như muốn thưởng thức các phần khác của nàng, chậm rãi nhấm nháp như thể không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Rất nhanh, Hạ Lan Từ đã hít thở dồn dập, nàng ngửa đầu, đầu lưỡi cố gắng tránh né, nhưng trong nơi nhỏ bé này khó mà không chạm phải lần nữa.
Mà mỗi lần chạm phải, nàng đều run rẩy toàn thân, da đầu cũng trở nên tê dại.
Rõ ràng không phải chưa từng hôn, nhưng lần trước ý thức không tỉnh táo, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, nỗi khao khát da thịt cứ trào dâng không ngớt, chỉ nhớ cảm giác thoải mái chứ không nhớ gì khác, trong ấn tượng hoàn toàn không có cảm giác kích thích đến mức này.
Hạ Lan Từ không nhịn được nữa bèn di chuyển thân mình lùi về sau.
Thế nhưng mỗi khi nàng lùi, Lục Vô Ưu lại tiến tới, hoàn toàn không có ý định ngừng hôn nàng, khi Hạ Lan Từ cảm thấy lưng mình đã chạm vào vách tường lạnh lẽo, Lục Vô Ưu đã hoàn toàn bước lên giường, quỳ hai đầu gối trước mặt ép nàng vào tường, quấn chặt lấy đầu lưỡi nhỏ bé của nàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước rõ ràng và những âm thanh vụn vặt do chính mình phát ra, mềm mại đến mức kỳ quặc.
Cơ thể nàng mềm nhũn, hơi thở nóng rực, hai gò má đỏ bừng chạy dọc đến mang tai.
Hạ Lan Từ cảm thấy dường như mình đã mất trí nhớ về lần trước đó vậy… Nàng thật sự không nhớ…
Hạ Lan Từ cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng đưa cánh tay mềm mại ra đặt lên vai Lục Vô Ưu dùng lực muốn đẩy người đang càng ngày càng áp sát người nàng ra. Bộ áo ngủ lỏng lẻo của nàng vừa nãy suýt nữa đã trượt khỏi vai.
Lục Vô Ưu cảm nhận được sự kháng cự từ người đang bị hắn hôn đến mềm nhũn như nước, liền chậm rãi dừng lại, buông đôi môi nàng ra, lùi một chút về sau
Lúc cúi đầu nhìn xuống, hắn mới nhận ra có lẽ mình đã hôn quá đà. Ít nhất, trông Hạ Lan Từ hiện giờ có vẻ… vô cùng bất ổn.
Lục Vô Ưu không dám nhìn nàng thêm nữa, hắn lập tức bò khỏi giường, rót cho mình một chén trà. Nhưng vì quá căng thẳng, nước trà suýt đã đổ ra ngoài. Hắn uống một ngụm, nhận ra việc dùng trà để giảm bớt sự khô nóng trong người cũng giống như dã tràng xe cát, nên dứt khoát quay người lại đi vào phòng tắm.
Chỉ để lại một mình Hạ Lan Từ thở dốc hỗn loạn, nghiêng người nằm trên giường.
Nàng vốn nghĩ rằng mọi việc sẽ giống như lần trước, cùng lắm thì sau đó thân thể sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng lần này khác hẳn, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn khác, nàng có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang cẩn thận nhấm nháp cắn nuốt nàng từng chút một.
Phản ứng quá mãnh liệt của cơ thể khiến Hạ Lan Từ có chút lo sợ.
Nếu trực tiếp “xong việc” ngay thì cũng không sao, nàng có thể chịu đựng cơn đau, cố gắng nhẫn nhịn rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Nhưng Lục Vô Ưu lại cứ chậm rãi, từ từ từng chút.. Hạ Lan Từ suy nghĩ hồi lâu, nhưng trong đầu chỉ hiện lên những từ không mấy đứng đắn, đại loại như “trêu đùa”, “cợt nhả” hay “làm nhục” nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-93.html.]
Nhưng vừa rồi khi nàng đã đẩy Lục Vô Ưu ra, hắn lại rời đi thẳng thừng như thế, cũng không biết hắn có giận không.
Hạ Lan Từ do dự muốn xuống giường để xem xét, nhưng vừa đặt chân xuống đất, nàng phát hiện đôi chân mình mềm nhũn. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước rì rào, thử nhỏ giọng gọi hắn “… Lục đại nhân?”
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vang ra, rầu rĩ đáp lại: “… Ta không sao.”
“… Ồ.”
Hạ Lan Từ muốn hỏi hắn có định tiếp tục không nhưng lại không dám, chỉ có thể ngồi trên giường ngây ngẩn nhìn mũi giày của mình, vừa nãy ngay cả sau gáy cũng đã đỏ bừng.
Một lát sau, Lục Vô Ưu từ phòng tắm đi ra ngoài, hắn chuyển hướng đi về phía tủ lấy ra một tấm chăn và một chiếc đệm trải xuống đất, sau đó nằm xuống ngủ.
Hạ Lan Từ ngẩn người: “Chàng muốn ngủ dưới đất thật à?”
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên đáp lại: “Đừng nói gì nữa, ngủ đi.” Hạ Lan Từ nói: “… Hay là chàng lên đây?”
Giọng Lục Vô Ưu đầy tức giận: “Hạ Lan tiểu thư, nàng có nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh ngoài kia không? Đã sắp đến canh tư rồi đó, sáng mai nàng còn muốn thức dậy không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng thật sự không nghe thấy.
Với lại, Lục Vô Ưu quả thật đã giận rồi.
Được rồi, nàng không nên đẩy hắn ra, nhưng phản ứng cơ thể nàng cũng không thể kiểm soát được, chẳng phải là do hắn hôn quá… quá… hay sao, bây giờ trong miệng nàng vẫn còn đầy hương vị của hắn.
Hạ Lan Từ lại ngồi trên mép giường một lúc, thấy Lục Vô Ưu thực sự không nhúc nhích nữa, có vẻ đã ngủ thật rồi, nàng cũng không miễn cưỡng nữa, vươn tay kéo chăn ngã đầu xuống giường ngủ thiếp đi.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Hạ Lan Từ có thói quen sinh hoạt đều đặn, dù ngủ muộn nhưng khi trời vừa sáng nàng vẫn tỉnh dậy như mọi ngày, nàng uể oải bước xuống giường.
Đang chuẩn bị đi rửa mặt, nàng chợt nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vang lên: “Hạ Lan tiểu thư, nàng mới ngủ được mấy canh giờ?”
Hạ Lan Từ búi tóc lên: “Lục đại nhân, nếu chàng còn buồn ngủ thì lên giường ngủ thêm chút nữa đi.”
Giọng Lục Vô Ưu mang theo vẻ quái gở: “Ý nàng là, vào ngày hôm sau đêm tân hôn, tân nương tử đã thức dậy từ sớm, còn tân lang thì vẫn nằm ngủ trên giường không chịu dậy?”
“O…”
Hạ Lan Từ thực sự không nghĩ nhiều đến như vậy.
Lục Vô Ưu đã nhanh chóng trở mình bật dậy khỏi đống chăn đệm dưới đất.
Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, liền hỏi vọng vào: “Đại nhân, phu nhân, có cần vào hầu hạ không ạ?”
Lục Vô Ưu cuộn đệm và chăn lại nhét vào trong tủ, sau đó ngồi lên giường lật tìm tấm lụa trắng, dùng túi m.á.u giả nặn ra một ít bôi lên tấm lụa rồi dùng chăn phủ lên trên, sau đó mới xoa trán nói: “Vào đi.”
Tối qua Lục Vô Ưu đã đuổi đầu bếp đi, Hạ Lan Từ còn tưởng rằng sáng nay sẽ phải chịu đói.
Không ngờ khi ngồi xuống, trên bàn đã bày ra cháo trắng kèm dưa cải, bánh gạo nếp ngọt, thậm chí còn có hai bát cháo thịt trứng gà.
Thanh Diệp vô cùng niềm nở nói: “Thức ăn mới ra ngoài mua về, nếu phu nhân không thích, ngày mai sẽ đổi món khác.”
Hạ Lan Từ đương nhiên không có ý kiến gì.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau dùng bữa sáng.
Quan viên của Đại Ung khi thành thân đều có kỳ nghỉ, huống hồ Lục Vô Ưu chưa từng dùng ngày phép nào trong đợt nghỉ phép của Hàn Lâm Viện, cho nên hôm nay họ thực sự rất nhàn rỗi, mà Hạ Lan Từ với tư cách là nàng dâu, ngày thứ hai sau hôn lễ đáng lẽ phải dâng trà cho cha mẹ chồng, gặp gỡ chị em dâu, tìm hiểu quy củ của nhà chồng, những điều này không cần Diêu Thiên Tuyết nhắc nhở, nàng cũng biết được đại khái.
Nhưng vấn đề là, hiện tại trong toàn bộ Lục phủ ngoài hai người họ, hoàn toàn không có thân thích nào khác của Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ ngỡ ngàng nhìn khắp chung quanh chỉ cảm thấy bối rối, sau khi ăn xong mới cất giọng thăm dò: “Lục đại nhân, chúng ta có nên đến ra mắt cậu mợ và ông bác của chàng không?” Nàng đã rất cố gắng nhớ xưng hô của những người này.
Lục Vô Ưu lau miệng, nói: “Ta cũng có ý đó, lát nữa chúng ta sẽ đi.”