PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:51:24
Lượt xem: 89
Nói xong, Lục Vô Ưu còn bổ sung thêm: “Có hơi lem, dính ra ngoài rồi.”
Hạ Lan Từ nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng vẫn không kìm được đưa tay lên lau nhẹ bên khóe miệng, quả nhiên quệt ra một vệt son đỏ.
Lục Vô Ưu bên kia đã bày sẵn chén rượu, hắn thật sự cầm bình rượu lên nghiêm túc bắt đầu rót rượu, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, rót xong lại đưa một chén cho nàng.
“Rượu hợp cẩn lẽ ra…” Hạ Lan Từ cố nhớ lại: “Phải lấy quả bầu hồ lô chẻ đôi, rồi dùng gáo uống phải không?”
Lục Vô Ưu nói: “Gáo bầu đắng quá.”
Hạ Lan Từ cười bất lực: “Rượu thì chàng không thấy đắng sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Hồi nhỏ ta uống rượu như uống nước, uống nhiều rồi thì không thấy đắng nữa. Hơn nữa, rượu ở đây không mạnh, uống xong còn có vị ngọt hậu, nàng muốn thử không?” Trong lúc nói, hắn đã cụp mắt xuống, đưa cánh tay ra.
Hạ Lan Từ phối hợp nâng tay lên, nhưng vẫn có chút lo lắng sẽ ngã xuống nên động tác không dám quá mạnh.
Hai người cứ gượng gạo như thế ngồi trên mái nhà cao của tòa tháp, vòng tay nhau cúi đầu uống rượu hợp cẩn.
Ánh trăng thật đẹp, đẹp đến mức khiến Hạ Lan Từ nhìn thiếu niên mặc áo bào đỏ có đôi mắt trầm lắng trước mắt chợt có thêm chút cảm giác kỳ lạ. Ánh trăng bạc lơ lửng trên sống mũi hắn, dung mạo thanh tú của Lục Vô Ưu càng thêm rõ ràng, hắn vốn đã mang vẻ lãng tử nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt ấy lại trông quá đa tình, không quá đứng đắn. Vì vậy, khi hắn rũ mắt xuống lại càng thêm mê hoặc…
Mà ngay lúc này đây, nàng vậy mà đã thực sự đã thành thân với hắn, một cuộc hôn nhân chính thức, danh chính ngôn thuận, chiếu cáo cho cả thiên hạ đều biết…
Ai mà ngờ được chỉ vài tháng trước, nàng còn nghĩ mình có gả cho bất kỳ ai cũng không thể gả cho hắn.
Đúng là thế sự khó lường.
Hạ Lan Từ cúi đầu, không chú ý rượu đã trôi xuống cổ họng, một vị cay nồng xộc lên, nàng vội vàng đặt chén rượu xuống, quay đầu ho khan liên tục, sặc đến mức đôi mắt cũng ngấn nước.
Lục Vô Ưu thấy vậy liền hỏi: “Sao thế, mới có một chén mà nàng đã…?” Hắn đột nhiên ngừng lại: “Được rồi, được rồi, ta sẽ đưa nàng xuống dưới…”
Chỉ một lát sau, hai người đã trở lại trong Lục phủ.
Trong gian phòng bên cạnh, Lục Vô Ưu rót cho Hạ Lan Từ một chén trà. Nàng cầm chén trà lên uống vài ngụm, đầu lưỡi vẫn còn tê cay, nàng không nhịn được há miệng thè lưỡi ra, khiến Lục Vô Ưu nghi ngờ không biết rượu này có thật sự cay đến như vậy không.
Thế là hắn rót thêm một chén rượu uống thử vài ngụm, chỉ thấy rượu uống vào rất đỗi bình thường.
Hắn hỏi: “Có phải bình thường nàng không uống rượu không?”
Hạ Lan Từ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.
Lục Vô Ưu vỗ trán tự trách: “Là lỗi của ta, lẽ ra phải chuẩn bị cho nàng chút rượu ngọt, hoặc rượu hoa đào gì đó.”
Hạ Lan Từ còn an ủi hắn: “Không sao, dù sao cũng chỉ một chén.”
Nàng ho đến mức hai má đỏ ửng, trong mắt còn vương lệ lại càng thêm rực rỡ. Lục Vô Ưu nuốt nước bọt, quay mặt đi rồi nói: “Nàng chắc chưa ăn gì đúng không? Ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Hắn chợt nhớ ra, liền lấy từ trong áo ra một ít bánh ngọt vốn định tặng cho nàng trước đó nhưng lại quên mất, đưa cho nàng rồi nói: “Nàng ăn tạm trước đi.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng.
Lúc này, Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa đã rời đi, trong phòng tân hôn vẫn còn ngổn ngang, bên ngoài cũng còn sót lại tàn dư lộn xộn của khách khứa trước đó. Lục Vô Ưu bảo Thanh Diệp cho người đến dọn dẹp sạch sẽ, thay mới toàn bộ chăn đệm trong phòng tân hôn, ai mà biết được hai người họ đã làm gì trong đó.
Trước đó, nha hoàn mà hắn yêu cầu đóng giả Hạ Lan Từ vẫn còn đang hôn mê, Lục Vô Ưu sai người đưa nàng ta đến phòng sau nghỉ ngơi, sau đó lại gọi nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Sau khi xử lý mọi việc một cách có trật tự, hắn mới quay lại tửu lâu để thu dọn tàn cuộc.
Khi trở lại phủ, bữa tối cũng đã gần chuẩn bị xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-89.html.]
Hạ Lan Từ đã ăn hết bánh ngọt, nghe thấy tiếng dọn dẹp bên ngoài, nàng cảm thấy hơi lạ lẫm, bởi vì trước kia ở nhà những việc này luôn do nàng phụ trách. Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng là tân nương, Hạ Lan Từ kiềm chế cảm xúc, lấy một quyển sách từ giá sách trong phòng xuống đọc một lát cho đến khi Lục Vô Ưu quay lại.
Phòng bếp bày lên bàn ba món mặn và một món canh: một đĩa cá chua ngọt, một đĩa gà kho, một đĩa rau cải xào đơn giản và một bát canh cá trắng đục, kèm theo hai bát cơm gạo tẻ.
Lục Vô Ưu uể oải ngồi xuống ghế, bất ngờ lên tiếng: “Đầu bếp này là người mới, nếu không hợp khẩu vị, ta sẽ đổi người khác.”
Hạ Lan Từ thật thà đáp: “Ta không kén ăn.”
Đầu bếp trong phủ cũng mới được thuê sau khi cha nàng thăng quan, trước đây khi Hạ Lan phủ còn chưa có đầu bếp, mỗi bữa ăn đều rất đơn sơ tùy ý, cha nàng bận rộn đến mức không có thời gian ăn, còn ca ca nàng thì dùng bữa ở học đường. Khi còn nhỏ ở nhà, Hạ Lan Từ nhiều lần phải chịu đói, chỉ đến khi đến Thanh Châu ở nhà bá phụ, nàng mới được ăn uống đầy đủ và có da có thịt hơn, nhưng sau khi trở lại Kinh thành, nàng lại gầy đi chút ít.
Lục Vô Ưu gắp hai miếng thịt gà, hơi nhíu mày lại, rồi lại gắp một miếng cá, đặt đũa xuống nói: “Gọi đầu bếp tới đây.”
Hạ Lan Từ đang ăn ngon lành: “…?”
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp xoa xoa tay bước vào: “Đại nhân, tiểu nhân là đầu bếp, ngài thấy…” Ông ta cúi mắt, từ lâu đã nghe nói tân nương của Lục đại nhân cưới về xinh đẹp như tiên nữ, nhưng ông ta không dám nhìn lung tung.
Lục Vô Ưu nói: “Thịt gà quá khô, còn thịt cá…” Giọng điệu hắn lộ rõ sự khó chịu: “Có phải không được tươi không?”
Hạ Lan Từ: “…” Thật sao?
Đầu bếp căng thẳng đáp: “…Đại nhân, thức ăn, thức ăn đều đã nấu từ trưa, cho nên tối hâm nóng lại chắc chắn không ngon như lúc mới nấu xong…”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy ngươi không thể nấu lại lần nữa sao?”
Đầu bếp ngẩn ra, lắp bắp: “Đó, đó là do…tiểu nhân lo ngài đợi lâu sẽ đói…” Lục Vô Ưu nói: “… Thôi, ngươi lui xuống đi.”
Đợi người rời đi, Lục Vô Ưu liền quay sang nói với Thanh Diệp đang đứng cạnh: “Đổi đầu bếp khác đi, món này ta dám chắn cho dù có mới nấu cũng không ngon được đâu.”
Thanh Diệp dứt khoát trả lời: “Dạ được! Ngày mai sẽ đổi người ngay!”
Hạ Lan Từ đang cầm đũa ăn bên cạnh nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “… Lục đại nhân, có phải chàng quá kén ăn rồi không?”
Lục Vô Ưu cũng quay lại nhìn nàng. Nàng rõ ràng không thấy món ăn khó nuốt chút nào, đôi mắt trong sáng không vướng bụi trần, đôi môi đỏ mọng lại còn ánh lên chút dầu mỡ, trên đũa còn đang gắp một miếng cá, chuẩn bị đặt lên bát cơm.
Lục Vô Ưu nói: “Thánh nhân có câu ‘Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế’ (*), Hạ Lan tiểu thư, có phải nàng quá dễ tính rồi không?”
(*) Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt: ý nói thức ăn làm càng tinh tế càng tốt, đây là một trong những lý luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
Nàng rõ ràng nhìn giống như được nuôi dưỡng bằng tiên tửu ngọc lộ ra mà.
Lục Vô Ưu đưa ngón tay ấn xuống đũa của nàng xuống, thở dài nói: “Đừng ăn nữa, chúng ta ra ngoài.”
Hạ Lan Từ rất kinh ngạc: “Bây giờ sao?” Trời đã tối đen rồi.
Mặc dù Đại Ung không có lệnh giới nghiêm, nhưng thông thường các tửu lầu quán ăn đều đóng cửa trước giờ Tý, bây giờ ra ngoài chỉ sợ không còn gì để ăn. Thế nhưng Lục Vô Ưu đã lập tức rời ghế định đi, thấy Hạ Lan Từ vẫn chưa nhúc nhích, hắn quay đầu lại nhướng mày hỏi: “Hạ Lan tiểu thư, nàng thế này là muốn ta bế nàng ra ngoài sao?” Hắn kéo dài giọng: “… Cũng không phải không được.”
Hạ Lan Từ vội nói: “Không cần đâu.”
Bây giờ xung quanh còn có người nhìn, Hạ Lan Từ ít nhiều cũng cần giữ thể diện.
Tuy nàng đã ăn vài miếng nhưng còn lâu mới no, cũng chỉ đành bất lực đứng lên đi theo sau Lục Vô Ưu.
“Phải rồi.” Lục Vô Ưu đột nhiên quay lại, Hạ Lan Từ suýt chút nữa đã đ.â.m sầm vào người hắn, chỉ thấy hắn lấy chiếc khăn tay ra rũ mắt xuống, nhanh chóng lau nhẹ trên môi nàng rồi nói: “Không có việc gì nữa.”
Hạ Lan Từ chạm vào môi mình, thầm nghĩ: “…?”
Nàng cảm giác như hôm nay Lục Vô Ưu có vẻ rất quan tâm đến môi nàng.