Pháo  nổ đì đùng vang lên.
Diêu Thiên Tuyết đỡ Hạ Lan Từ từ trong phòng bước  ngoài, lúc  nàng   cảm thấy  tiếc nuối, bởi vì  nãy Hạ Lan Từ mặc một bộ giá y gấm vóc rực rỡ và trang điểm thật sự quá  — còn  hơn cả ngày dự tiệc sinh thần ở phủ Công chúa.
Đáng tiếc, tân nương  đội khăn trùm đầu, chỉ  mỗi  tân lang  thấy.
Lúc sắp bước  ngoài, Diêu Thiên Tuyết  kìm  ghé  tai thì thầm với nàng: “Nếu  bắt nạt , Tiểu Từ đừng cố nhịn, nhất định   với biểu tỷ.”
Hạ Lan Từ  điềm tĩnh, thực sự  điềm tĩnh, đáp: “Ừm.”
Lúc  nàng chỉ  cảm giác nhẹ nhõm như  yên bề, cuối cùng   lo lắng điều gì bất ngờ  hôn lễ nữa.
Tuy rằng tối qua lúc  chuyện với cha, Hạ Lan Từ vẫn  cảm giác buồn man mác một hồi lâu.
Bộ giá y  ban đầu nàng  định mặc, bởi vì nó quá lòe loẹt và rêu rao nên nàng  giấu trong tủ, nhưng  vì quá thích, lúc lén lấy  xem thì  cha  thấy.
Hạ Lan Cẩn nghiêm mặt hỏi nàng: “Từ  mà ?”
Nàng đành   thẳng.
Hạ Lan Cẩn  qua    mặt nàng một lúc lâu mới : “Chuyện thành  cả đời chỉ  một ,  mặc thì cứ mặc thôi.”
Hạ Lan Từ  rằng, đối với cha nàng, điều   là một sự nhượng bộ đáng kể.
Hôm qua, Hạ Lan Từ  giao phó  việc quản lý gia đình cho quản sự,  khi bàn giao   việc rõ ràng, sắp xếp  vật cần thiết cho việc xuất giá, bận rộn cho đến tối mới gặp  cha .
Cha nàng cầm trong tay một cái túi nhỏ, cẩn thận đưa cho nàng: “Đây là đôi vòng tay vàng  con để  khi qua đời, ban đầu  để  cho  trưởng của con, nhưng nó  nên , chi bằng để  cho con. Con và ca ca  giống , con là đứa thông minh, cha thường tiếc nuối tại  con   là con trai. Làm con gái nhà , cha bận rộn công vụ  thể chăm sóc con nhiều,  còn  nhờ con quán xuyến  việc trong nhà. Đến nay cũng  tới lúc con sắp xuất giá, sang nhà chồng  nhớ đừng quá nóng nảy,  thể cãi  với chồng như với cha…”
Ông  liên miên một  dài, rõ ràng cũng   gì quá nhiều nhưng  khiến Hạ Lan Từ đỏ bừng hốc mắt.
Dù rằng nhiều lúc Hạ Lan Từ thấy cha  quá cứng nhắc, bảo thủ,  ngớ ngẩn  thấu tình đạt lý, nhưng đồng thời cũng   ơn ông, cha  dạy nàng thế nào là chính trực, thế nào là   mê hoặc bởi giàu sang,  đổi lòng vì nghèo khó,  khuất phục  uy quyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-84.html.]
Vì thế nàng chỉ  thể cắn môi,  với cha: “Sau  con gái  còn ở bên, cha  tự chăm sóc , nếu bệnh thì  tìm đại phu, đừng cứ mãi tiết kiệm chút tiền bạc .”
Hạ Lan Từ còn đang suy nghĩ,  thấy  sắp  Diêu Thiên Tuyết trao từ tay nàng  sang tay  khác.
Dưới tấm khăn đỏ chỉ thấy bàn tay nam nhân vươn , ngón tay thon dài, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đang chờ nàng đặt tay lên. Hạ Lan Từ  hồn , liền đặt tay lên tay .
“Hạ Lan tiểu thư, lâu   gặp.”
Giọng  của Lục Vô Ưu nhẹ nhàng vang lên, mang theo cảm giác nhẹ nhõm như  trút  gánh nặng nào đó, nhưng cũng  chút ý .
 thật như Lục Vô Ưu  , hai  từ biệt cho đến hôn lễ mới gặp .
Hạ Lan Từ để mặc cho Lục Vô Ưu nắm tay , nàng cụp mắt xuống,  đó…  thấy cái túi thơm thêu  xí đến lạ thường đang đeo bên hông của Lục Vô Ưu, xa thì  thể   rõ, nhưng gần thì thật  thể chịu nổi.
Lại còn là màu chàm,  ai quản  !
Hạ Lan Từ lập tức thì thầm: “… Huynh tháo cái túi thơm đó  !”
Lục Vô Ưu đỡ nàng lên kiệu hoa, giọng  vô cùng dịu dàng: “Cái    chính Hạ Lan tiểu thư  thêu ?”
Ý là,  còn  chê, nàng chê gì chứ.
Người khác đương nhiên    cuộc đối thoại nhỏ của họ, chỉ thấy tân nương trong bộ áo cưới cực kỳ lộng lẫy,  hình yểu điệu thướt tha đang đặt tay lên tay tân lang đầy e lệ, còn Trạng nguyên   còn   lạnh lùng, giờ   tươi như gió xuân ấm áp, đôi mắt hoa đào long lanh say đắm lòng , nụ  ấm áp đầy lưu luyến dẫn tân nương lên kiệu hoa, trong lúc nhất thời  mặt   còn  dấu vết bệnh tật như  đó nữa.
Có  lập tức nghĩ rằng, thành  để xua đuổi vận đen  lẽ thực sự  tác dụng.
Dĩ nhiên cũng   thò đầu  bày tỏ sự bất mãn. “Tại  tân nương cứ  đội khăn trùm đầu  chứ!”
“ … cho   Hạ Lan tiểu thư! Ta   thấy Hạ Lan tiểu thư!”
Người   kiệu, đương nhiên  thể  thấy, phía  là đội xe chở của hồi môn, khiến đội ngũ  dài  càng dài thêm.
Rõ ràng chỉ là Trạng nguyên  ngoài đón dâu, nhưng vì  vây xem thực sự quá nhiều,  náo nhiệt như  thành cùng  ngoài đón dâu, bước tiến của đội ngũ   chậm rãi.