PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:25:02
Lượt xem: 83
Hạ Lan Từ sau khi đi đến cửa tiệm may trang phục mà Lục Vô Ưu nói để đo đạc may váy xong, đến ngày thứ ba mới lại đi thăm hắn.
Trước khi đi, cha nàng còn lo lắng dặn dò nàng: “Nếu con đã hứa hôn, trao đổi bát tự với hắn rồi thì coi như đã thành hôn được một nửa, tuyệt đối không được vì hắn trọng thương mà thay đổi ý định, đừng làm lạnh lòng người khác.”
… Chủ yếu là sợ hắn sắp bệnh chết, nàng sẽ ghét bỏ hắn.
Hạ Lan Từ lập tức bày tỏ thái độ: “Cha yên tâm, dù hắn có c.h.ế.t thật, con cũng sẽ thủ tiết thờ chồng.”
Hà Lan Cẩn nói: “Ừ, thế cũng…”
Hạ Lan Từ nói tiếp: “Sống là người của hắn, c.h.ế.t là ma của hắn, cha thấy có được không?”
Hà Lan Cẩn nói: “À, thế thì…”
Hà Lan Giản đứng bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu Từ, muội thật sự thích hắn đến vậy sao!”
Hạ Lan Từ qua loa nói: “Hắn đã nói không phải con thì sẽ không cưới người khác, vậy thì không phải hắn con cũng sẽ không gả cho người khác…. Thôi được rồi, con đi đây.”
Nghe nói những ngày này Hàn Lâm Viện đã cho hắn nghỉ phép đặc biệt, lúc Hạ Lan Từ đến nơi đã thấy trước cửa có một chiếc kiệu xe cực kỳ lộng lẫy, mười hai người khiêng, rèm cửa thêu những đóa mẫu đơn to bằng chỉ vàng bạc, trông giàu sang hoa mỹ vô cùng.
Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy có điều chẳng lành.
Chưa bước vào cửa phủ, đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết bên trong.
“Lục ca ca, Lục ca ca, huynh tỉnh lại đi, huynh tỉnh lại đi, nhìn ta một cái đi mà…”
Hạ Lan Từ lập tức muốn quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ rằng lúc này Lục Vô Ưu nằm trong đó chắc chắn cũng rất khổ sở, nàng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cất bước đi vào.
Vừa đến ngoài cửa phòng, nàng đã nhìn thấy vị tiểu thư kim chi ngọc diệp kia đang ghé người vào trên giường vị hôn phu tương lai của nàng khóc rống, khóc đến mức trâm cài trên tóc cũng lay động theo. Lục Vô Ưu thì nằm đó không có phản ứng gì, sắc mặt tái nhợt và ảm đạm như nàng đã thấy ngày đó, như thể lát nữa sẽ đưa xuống mồ chôn vậy.
Người hầu tên “Thanh Diệp” dẫn nàng vào đã dùng giọng cực nhỏ nói: “Hạ Lan tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã đến, vị Công chúa này đã đến đây lần thứ ba rồi.”
Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng hỏi lại: “… Còn cần ta không?”
Thanh Diệp thấp giọng đáp: “Thiếu chủ đã nói, có người bầu bạn bên cạnh chia sẻ một phần cũng tốt.”
Được thôi.
Hạ Lan Từ hắng giọng, lặng lẽ đi vào, ngồi xuống bên góc giường còn lại của Lục Vô Ưu, cố gắng chuẩn bị cảm xúc, sau đó cũng bắt đầu giả vờ khóc lóc gào than: “Tễ An, Tễ An, chàng tỉnh lại đi… Ta đến thăm chàng rồi đây.”
Vừa nghe tiếng, tiểu Công chúa đang khóc như hoa lê đái vũ lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
Hạ Lan Từ căng da đầu tiếp tục diễn kịch.
Tiêu Thiều An giận dữ nói: “Đừng khóc nữa! Lục ca ca còn chưa c.h.ế.t mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-78.html.]
Hạ Lan Từ bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tham kiến Công chúa. Nhưng chàng là vị hôn phu của ta, không biết vì sao Công chúa lại ở đây?”
Tiêu Thiều An thực sự chỉ muốn cào nát khuôn mặt xinh đẹp đến mức như yêu tinh của Hạ Lan Từ, nhưng nàng ta buộc phải xuống nước hạ giọng nói: “Hạ Lan tỷ tỷ, hắn sắp c.h.ế.t rồi, tỷ tỷ không thể nhường hắn cho ta sao?”
Hạ Lan Từ đem những lời vừa rồi nói với Hạ Lan Cẩn lặp lại lần nữa, chỉ là lần này giọng nói có vẻ nức nở hơn: “Hồi bẩm Công chúa, nhưng ta sống là người của hắn, c.h.ế.t là ma của hắn, cho dù hắn có c.h.ế.t thật, ta cũng sẽ thủ tiết thờ chồng.”
Tuy rằng lúc này nói ra nàng mới cảm thấy có hơi buồn nôn.
Hạ Lan Từ cúi đầu xuống liền phát hiện bàn tay của Lục Vô Ưu từ dưới chăn thò ra, giơ ngón cái với nàng.
… Khiến nàng suýt bật cười.
Tiêu Thiều An không hề nhận ra, nghe vậy liền trừng to đôi mắt, tức giận không biết trả lời thế nào: “Ngươi, ngươi… sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy!”
Hạ Lan Từ bình tĩnh khiêm tốn nói: “Công chúa nói phải, ta sắp gả làm vợ người, thể diện không cần cũng được.”
Tiêu Thiều An tức giận dậm chân, nói lớn: “Lục ca ca sẽ không thích nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi!”
Hạ Lan Từ vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói bay bổng như không mang hơi thở khói lửa trần gian: “Công chúa có điều không biết, thần nữ xinh đẹp, hắn sẽ thích thôi.”
Nếu không phải ca ca đã nói nàng không thể trực tiếp động đến nữ nhân này, Tiêu Thiều An lúc này đã muốn gọi người kéo nàng ta ra ngoài, hung hăng đánh một trận thật đau, hoặc là trực tiếp ném nàng ta lên giường ca ca.
Nhưng mà Hạ Lan Từ từ đầu đến cuối đều bày ra thái độ cung kính, nàng ta lại không thể bộc phát cơn giận.
Tiêu Thiều An cúi đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, vị Trạng nguyên tuấn tú lúc này thở ra nhiều hơn hít vào, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Nàng ta lại dậm chân, cuối cùng đóng sầm cửa bỏ đi, trước khi rời phủ còn dặn dò Ngự y mà nàng ta kéo đến: “Nếu Lục ca ca có tin tức gì, lập tức truyền lời cho ta, biết chưa?”
Nói xong, nàng ta mới chịu đi.
Hạ Lan Từ cũng âm thầm thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, nếu như có thể, nàng cũng không muốn đắc tội với Công chúa, nhưng đối phương đã sớm coi nàng là cái gai trong mắt, thực sự không khác biệt nhiều.
Nàng đang suy nghĩ, lại thấy Lục Vô Ưu đang mở to đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn nàng chăm chú.
Hạ Lan Từ lúc này mới chợt cảm thấy xấu hổ vì những lời mình vừa nói.
Nàng vội vàng chống chế: “Những lời ta vừa nói đều là để đối phó Công chúa, huynh đừng coi là thật!”
Lục Vô Ưu chống tay xuống giường ngồi dậy, mỉm cười đầy hứng thú nói: “Hóa ra nàng cũng biết cãi nhau với người khác à?”
Hạ Lan Từ thật thà trả lời: “Không giỏi lắm, vừa rồi chỉ là để đuổi nàng ta đi.” Lục Vô Ưu nói: “Ta còn tưởng nàng chỉ biết cãi nhau với ta.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “… Vậy có phải huynh nên tự kiểm điểm lại mình trước hay không?”
Lục Vô Ưu nói: “Ba ngày không gặp rồi, nàng có thể dịu dàng chút không?” “…”
“Ta đã chịu khổ suốt ba ngày rồi.”
Hạ Lan Từ nghe ra một sự oán trách từ trong giọng điệu của hắn, đành dịu giọng nói: “Được rồi, ta sẽ cố gắng.”