PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-12-11 16:10:35
Lượt xem: 83
Nhà nàng dù tính cả nồi niêu xoong chảo, chăn đệm áo quần, quả thực cũng không có nhiều đồ cưới.
Hạ Lan Từ xem xong danh sách lễ vật, lại nhìn qua các căn nhà, nghĩ đến việc sau này có thể sẽ chuyển đến đó sống cùng Lục Vô Ưu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác khác lạ, chỉ là khi nhìn thấy tên phố Đông Thái An thì vẫn sững người lại.
Kinh thành không như Thanh Châu, nhà cửa ở đây thường có giá đắt hơn, phố Đông Thái An cách Hoàng Thành không xa, nhà quan lại quyền quý sống ở đó khá nhiều nên giá cả càng đắt đỏ hơn.
Một căn nhà hai ba gian ở đó có thể tốn đến vài trăm lượng bạc, mặc dù hắn vừa nhờ một bài văn kiếm được sáu mươi lượng, nhưng đó rõ ràng không phải là chuyện thường diễn ra.
Theo dự đoán của Hạ Lan Từ từ việc quản lý nhà cửa, tiền lương một năm của Lục Vô Ưu từ chức vụ biên soạn Lục phẩm, cộng thêm trợ cấp củi và trợ cấp hành chính của Hàn Lâm Viện, tính toán đâu ra đấy tổng cộng cũng chỉ khoảng một trăm lượng, để duy trì giao tiếp xã hội và sinh hoạt hàng ngày thật sự rất eo hẹp.
Chưa kể họ còn phải thành thân.
Nàng do dự một lúc, rồi nói: “Lục đại nhân, ta mạo muội hỏi một câu, huynh có đủ bạc không? … Không nhất thiết phải chọn vị trí tốt như vậy.”
Lục Vô Ưu bất chợt phì cười, hắn cười đến nỗi hai vai run rẩy, phải quay mặt sang chỗ khác: “Thì ra Hạ Lan tiểu thư lo lắng ta không đủ bạc sao… thế này đi…” Hắn vừa cười cong cả mắt vừa lấy từ trong n.g.ự.c áo ra hai tờ giấy đặt lên trên bàn: “Nàng xem bao nhiêu đây có đủ không.”
Là hai tờ ngân phiếu mỗi tờ năm trăm lượng.
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “… Huynh lấy ở đâu ra?”
Cái gọi là Hàn Lâm thanh bần, trước khi có đủ tư cách và thăng tiến vào chức vụ thực quyền, thực sự là rất nghèo.
Lục Vô Ưu lúc này mới thu lại nụ cười, ho khan một tiếng nói: “Dù sao cũng không phải tiền ta tham ô của dân là được.”
Hạ Lan Từ lại nhớ đến gia thế kỳ lạ của hắn, thử dò hỏi: “… Người nhà huynh cho sao?”
Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ta vào kho bạc lấy.”
Hạ Lan Từ dường như hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải tỏa được nghi vấn trong lòng: “… Vậy người nhà huynh rốt cuộc làm gì?”
“Ta còn tưởng nàng sẽ không hỏi đến chứ.” Lục Vô Ưu dường như đã chờ đợi sẵn để trả lời câu hỏi này: “Có nghe đến bang phái giang hồ chưa, nàng có thể hiểu là cha mẹ ta là một trong những thủ lĩnh bang phái có thế lực khá lớn, ngoài sự quản lý của quan phủ, đương nhiên trong tình huống bình thường là kiểu nước sông không phạm nước giếng. Tấm lệnh bài mà ta đưa nàng là vật gia truyền, có thể điều động toàn bộ bang phái. Còn về tiền bạc, từ trước đến nay ta không thiếu.”
Hạ Lan Từ vô cùng mù mờ trước những lời này. Ý hắn là sơn tặc sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-70.html.]
Nếu hắn đã được người khác bảo lãnh để tham gia khoa cử, vậy giờ chắc là dân lành rồi nhỉ…
Hạ Lan Từ tự an ủi mình.
Phía bên kia, Lục Vô Ưu đã vươn ngón tay dài gõ nhẹ vào bản vẽ căn nhà, cười khẽ: “Vậy nàng chọn xong chưa?”
Hạ Lan Từ nhìn bản vẽ rồi lại nhìn danh sách lễ vật, suy nghĩ một lúc bỗng dè dặt hỏi: “… Tại sao đột nhiên huynh lại chu đáo như vậy?”
Rõ ràng trước đó hắn còn bày ra vẻ mặt buồn bã than thở “tương lai u ám”.
“Chẳng phải đã làm thì phải làm cho tốt sao. Không lẽ nàng cũng hy vọng ta hét lên ‘Ta không muốn cưới’ trong hôn lễ?”
Hạ Lan Từ thẫn thờ nói: “Vậy chúng ta có lẽ thật sự sẽ cá c.h.ế.t lưới rách.”
Nhưng sau khi nói xong, đôi mắt trong trẻo như nước của nàng mới bớt đi chút cảnh giác.
Lục Vô Ưu cũng không biết Hạ Lan Từ được nuôi dạy thế nào, ba năm trước hắn còn thấy nàng là con công nhỏ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, giờ lại biến thành chim sợ cành cong sợ này sợ nọ.
Hạ Lan Từ nhìn thêm một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó nói: “Việc đắc tội Nhị Hoàng tử với Lục đại nhân huynh quả thực là tai bay vạ gió, về sau đi một bước tính một bước… Nếu sau này thực sự liên lụy đến bản thân và người nhà của huynh, đến một thời điểm bất đắc dĩ, chúng ta cũng có thể ly hôn.”
Hắn cũng không thật lòng muốn cưới nàng, chỉ là bị liên lụy, tuy rằng có thể giải cứu tình thế cấp bách hiện tại của nàng, nhưng nếu trong tương lai không may Nhị Hoàng tử thật sự lên ngôi, hai người chỉ sợ lành ít dữ nhiều, có thể c.h.ế.t ít đi một người cũng tốt hơn.
Lục Vô Ưu cầm chén trà được chế tác thô ráp trên bàn ngắm nhìn một lúc mới nói: “Yên tâm, giới quan trường chìm nổi thế sự khó lường, nếu như có một ngày ta thực sự không bảo vệ được nàng nữa, Hạ Lan tiểu thư cũng có thể tìm một chỗ dựa khác.”
Hắn nói vậy, Hạ Lan Từ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng nàng chỉ vào một căn nhà nhỏ, đẩy hết những danh sách lễ vật cho Lục Vô Ưu, nở nụ cười hợp tác vui vẻ nói với hắn: “Vậy sau này chúng ta…”
“Đợi đã… còn một việc nữa.” Hạ Lan Từ nghi hoặc: “Gì cơ?”
Lục Vô Ưu nhởn nhơ nói: “Chẳng phải ta còn nợ nàng một món đồ sao?” “… Nợ thứ gì?”
“Một chiếc váy.”
Hạ Lan Từ lúc ban đầu còn chưa hiểu, đợi đến khi nhớ lại chuyện chiếc váy là thế nào, khuôn mặt nàng vừa bớt đỏ lại đỏ bừng đến tận mang tai, nàng có hơi xấu hổ nói: “Không cần huynh bồi thường, ta vốn cũng không muốn nữa.”