Hạ Lan Từ ngủ một giấc  sâu.
Khi tỉnh dậy, nàng  rửa mặt xong, đang chuẩn  vấn tóc thì thấy Sương Chi vẻ mặt  kinh ngạc  phấn khích, trong sự phấn khích  xen lẫn vẻ lập dị: “Tiểu thư, vị công tử, vị công tử ngày hôm qua…  đến phủ chúng  !”
Hạ Lan Từ: “…?” Nhanh như !
Hạ Lan Cẩn cũng  bất ngờ, tuy rằng ông  tán thưởng tài văn chương của vị thiếu niên , nhưng đối phương  đỗ Trạng nguyên,  thể  là tiền đồ vô lượng ở Hàn Lâm Viện,   tọa sư bằng tuổi ông nên ông cũng  chút kiêng dè, bớt  ý định chỉ dạy hậu bối.
Hôm nay sáng sớm tinh mơ, ông  thấy thiếu niên  ăn mặc áo mũ chỉnh tề mà đến, cung kính đưa bái  tại cổng phủ.
Hạ Lan Cẩn liền gọi quản gia dẫn  .
Lục Hàn lâm  còn  đến tuổi cập quán nhưng vóc dáng  cao hơn Hạ Lan Cẩn,   chút gì là gù lưng của   học lâu ngày, dáng  như cây tùng, bước  phong thái thanh tao nhanh nhẹn, cử chỉ nhã nhặn đủ lễ độ, trang phục và phát quan đều gọn gàng nghiêm chỉnh, lễ nghi chu , khí chất thanh nhã,     là công tử cao quý xuất  từ gia đình danh giá. Hạ Lan Cẩn  khỏi thầm khen ngợi vị Tân Trạng nguyên .
Chỉ đáng tiếc là đối phương  hứa hôn ở quê nhà từ , nếu  Hạ Lan Cẩn cũng  ý định kết . Mỗi  nghĩ đến chuyện hôn sự của con gái, Hạ Lan Cẩn  bất giác thở dài.
Hai  hàn huyên vài câu, Hạ Lan Cẩn vuốt râu hỏi: “Không  hôm nay Lục Tu soạn đến nhà tìm lão phu là vì chuyện gì?”
Thiếu niên phía đối diện áo bào tung bay, chắp tay hành đại lễ, thẳng thắn  từng câu từng chữ rõ ràng dứt khoát: “Vãn bối  xin  cưới Hạ Lan tiểu thư.”
Hạ Lan Cẩn hết sức kinh ngạc, buột miệng : “Chuyện  là  đây? Chẳng  ngươi  hứa hôn   !”
Lục Vô Ưu  ngẩng đầu, rũ mắt xuống : “Không dám giấu giếm Hạ Lan đại nhân,  mà vãn bối  là  hứa hôn, thật  chính là Hạ Lan tiểu thư.”
Hạ Lan Cẩn dựng tai lên: “… Hả??”
“Chuyện   nguyên nhân bên trong, vãn bối khó  thể mở lời, nhưng hôm nay vãn bối  thể  … Khi vãn bối còn  học ở Thanh Châu từng  duyên gặp gỡ Hạ Lan tiểu thư vài , trong lòng vãn bối  ngưỡng mộ nàng, nhưng lúc đó công  thành danh  toại, vãn bối tự thấy   xứng với Hạ Lan tiểu thư nên chỉ đành  chôn giấu tình cảm của , nhưng trong lòng  sớm xem Hạ Lan tiểu thư là tình yêu duy nhất của đời ,   nàng sẽ  cưới.”
Câu  cuối cùng,    kiên định: “Nếu  cưới  Hạ Lan tiểu thư, vãn bối chỉ nguyện sống cô độc đến cuối đời. Vì   khi  Kinh, để  phụ lòng  khác, vãn bối   dối rằng    vị hôn thê ở quê nhà. Nay vãn bối   công danh, cũng  trưởng bối trong nhà cho phép, vì thế hôm nay đặc biệt đến đây mong  Hạ Lan đại nhân chấp thuận, vài hôm nữa vãn bối sẽ mời trưởng bối nhờ bà mối đến nhà cầu hôn, tam thư lục lễ cưới Hạ Lan tiểu thư.”
Giọng  của  ôn hòa, lời  cũng dễ .
Hạ Lan Cẩn  đứa con rể trời ban   cho chóng mặt, nhưng vẫn thận trọng hỏi : “Lời ngươi  thật chứ?”
Lục Vô Ưu nghiêm túc đáp lời: “Có đồng liêu ở Thanh Châu  thể  chứng cho vãn bối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-67.html.]
Hạ Lan Cẩn  quan nhiều năm,  gặp qua vô  , cũng từng thấy nhiều thiếu niên  tình ý với con gái bảo bối nhà , nhưng ông luôn cảm thấy phản ứng của thiếu niên  mắt   kỳ lạ. Hắn cung kính lễ phép  chê   , nhưng … quá mức bình tĩnh,    hề  chút kích động, phấn khích, thấp thỏm bối rối  những phản ứng thường thấy của thiếu niên khi tình yêu chớm nở cả.
Ông bất giác nhớ  thời trẻ của , vì thuyết phục để cưới   trong lòng ông  từng trằn trọc  ngủ  cả mấy đêm liền.
“Ngươi thật lòng  cưới tiểu nữ nhà  ?”
Lục Vô Ưu thu  ánh mắt đào hoa, cố gắng trông thật chân thành: “Vãn bối thật lòng mong .”
Hạ Lan Cẩn bảo  ngày mai  , ông vẫn quyết định  hỏi ý kiến khuê nữ nhà , dù  lúc ban đầu nàng cũng từng tuyên bố: “Chuyện  tuyệt đối   khả năng”
Vừa mới   ,  thấy Hạ Lan Từ   hành lang như   lén cuộc  chuyện của hai , biểu cảm  mặt cũng  kỳ lạ như thể   thấy điều gì  khó chịu.
Hạ Lan Cẩn cũng bó tay với con gái, ngay lập tức nhăn mặt hỏi: “Con    hết ?”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Hạ Lan Cẩn ho khan một tiếng : “Vậy con…” Hạ Lan Từ lập tức : “Con đồng ý gả.”
Hạ Lan Cẩn: “…!”
Ông còn đang nghĩ xem  thuyết phục nàng thế nào,    ngờ Hạ Lan Từ  đồng ý dứt khoát đến như , nhưng  vẻ mặt nàng   bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường, trong ánh mắt   gợn sóng nào, thậm chí còn thấp thoáng  thấy vẻ bất lực.
Hạ Lan Cẩn đành  hỏi: “Con thật lòng  gả cho vị Lục trạng nguyên ?”
“Thật lòng.”
“Tại  cha thấy vẻ mặt con hình như   vui vẻ cho lắm?” “Con  vui mà.”
“Nếu con còn băn khoăn gì…”
Hạ Lan Từ cố gắng nở nụ : “Không , con  vui,   vui, chỉ mong   thể gả  ngay ngày mai luôn.”
Nàng chỉ là  những lời dối trá của   sởn gai ốc, cái gì mà “Tình yêu duy nhất của đời ,   nàng  cưới”. Hắn  lời  mà  thấy  hổ … cũng  cần  thêm nhiều tình tiết như .
Hạ Lan Cẩn thấy , cuối cùng cũng yên lòng, trong lòng thầm nghĩ,    lẽ là  trẻ tuổi  ngại ngùng.
Dù  ông cũng lớn tuổi ,  lẽ  còn hiểu nhiều về lớp trẻ bây giờ nữa.