Hiện giờ nàng đang   xe ngựa  khỏi phủ, rõ ràng lệnh cấm  thành.
Hạ Lan Từ ngẩng khuôn mặt  vương chút bụi trần, dường như  thể hóa thành tiên nữ bất cứ lúc nào, nhỏ giọng : “Muội cãi  một trận lớn với cha, Triển đại nhân ở Đại lý tự cách vách còn tưởng rằng phủ bên  xảy  án mạng, nửa đêm suýt chút nữa còn sai  tới gõ cửa.”
Diêu Thiên Tuyết nuốt nước bọt, vẻ mặt  tưởng tượng nổi: “… Sau đó thì ?”
“Sáng sớm cha  tức giận  đến Đô sát viện, hình như định mấy hôm nữa sẽ dâng lên ít nhất mười lăm, mười sáu bản tấu chương để luận tội phủ Tào Quốc Công.”
Trong xe ngựa   ngột ngạt, Hạ Lan Từ tháo mũ rèm xuống phe phẩy quạt nhẹ  mặt, thản nhiên : “Ngoài việc dạy con  nghiêm, quý phủ quyền quý  còn ức h.i.ế.p  hầu bắt nạt dân chúng, tham ô tiền của công, xa xỉ lãng phí, cũng  ít chuyện .”
Hành động của nàng thực sự  tao nhã cho lắm.
 thực tế chứng minh, bất kể là tư thế  hành động gì, chủ yếu đều    khuôn mặt.
Khuôn mặt nõn nà vô cùng  mỹ của nàng thoắt ẩn thoắt hiện trong màn lụa trắng nhẹ nhàng bay lượn, tràn ngập tiên khí đầy ánh sáng rực rỡ khiến nàng như một đóa hoa sen trong thời thịnh thế. Nàng  đến  thực, khiến   cảm thấy  nhiều thêm một chút là xúc phạm, nhưng   kìm lòng  mà   thêm.
Hạ Lan Từ   như , Diêu Thiên Tuyết cũng  đồng tình.
Tạm thời hãy khoan  đến phủ Tào Quốc Công, mới mấy ngày  trong phủ Bình Giang Bá của ca ca Lệ Quý phi  gia nô đánh c.h.ế.t , cũng chỉ bồi thường chút tiền    gì nữa. Ai bảo bây giờ Lệ Quý phi đang  lòng Hoàng đế, Nhị Hoàng tử   sủng ái chứ.
Hạ Lan Từ đặt mũ rèm lên  đầu gối, : “Tối hôm qua phủ Tào Quốc Công còn   đến.”
Diêu Thiên Tuyết giật  hỏi : “Đến  gì?”
Hạ Lan Từ chậm rãi nở nụ , như thể cảm thấy  thú vị: “Có lẽ họ đến để bảo  đừng si tâm vọng tưởng nữa. Cho dù hôn sự của Thế tử Tào Quốc Công và Vân Dương Quận chúa  thành thì cũng  đến lượt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-6.html.]
Diêu Thiên Tuyết há hốc miệng: “Làm …    hổ ! Thật sự tưởng ai cũng  gả cho Lý Đình chắc!”
Hạ Lan Từ gật đầu : “Muội cũng  ngạc nhiên, tại  ai cũng nghĩ    gả cho tên vô dụng đó?”
“Vô dụng?”
“Tỷ  thấy bài thơ    trong yến hội tầm mai   ? Từ ngữ chồng chất, ý tứ lộn xộn, một đoạn dài mà chẳng rõ  gì, câu văn  lung tung rỗng tuếch chứng tỏ   đầu óc đơn giản. Hơn nữa…” Hạ Lan Từ dừng , nhấn mạnh: “Chữ  của    .”
Nếu chuỗi phân biệt của các thế gia công hầu dựa  xuất  quyền thế và tài sản, thì các thế gia quan thần sẽ dựa  tài học và năng lực. Ngay cả công tử nhà Tể tướng, nếu  qua khoa cử để  triều, bề ngoài  ai dám  gì nhưng  lưng   cũng cho rằng con cháu   chí tiến thủ, sẽ  coi thường – Điều   công bằng, thậm chí  thể bỏ qua xuất  là đích  thứ.
Diêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ, cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá của Hạ Lan Từ cũng   gì sai.
Dù con cái thế gia công hầu cũng  thể nhờ ân điển mà kế thừa chức tước, nhưng ở triều Đại Ung, quyền lực thực sự đều  trong tay các văn thần xuất  từ khoa cử, Nội các  càng   là nơi dành cho    từ Hàn Lâm Viện.
“…” Diêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ   : “Phủ Tào Quốc Công  giàu .”
 
——Nữ tử  xuất  bình thường khi xuất giá  quan tâm đến điều , phu quân  tiền đồ      quan trọng, chỉ cần gả  nhà công hầu quyền quý, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Hơn nữa vị hôn phu dáng vẻ đường hoàng,   hai câu thơ chẳng   đủ   !
Hạ Lan Từ im lặng một lúc   mỉm  : “Vàng bạc là thứ    quý, nhưng  đáng để  dùng bản   để đánh đổi.”
Trong lúc hai  trò chuyện, xe ngựa  đến cổng chùa Giác Nguyệt. Hôm nay chùa Giác Nguyệt đông đúc,  náo nhiệt.
Tăng sư  đón tiếp các nữ quyến đều  quen thuộc, họ cúi đầu   Hạ Lan Từ, dẫn hai vị tiểu thư    : “Bên ngoài đều là sĩ tử dự thi kỳ thi mùa xuân năm nay. Vì ba năm  đây trong chùa từng  một thí chủ trọ   đỗ Thám hoa, cho nên gần đây  nhiều sĩ tử đến thắp hương cầu nguyện hơn.”
Dĩ nhiên còn  một phần là theo chân Hạ Lan Từ đến xem náo nhiệt, điều   cần  cũng hiểu.