Tuy Hạ Lan Từ  ý  học cưỡi ngựa, nhưng tuyệt đối  thể học  ánh mắt của bao nhiêu  thế , nàng lập tức khéo léo từ chối: “Không cần ,   một bên xem là  .”
Vừa dứt lời, nàng liền tìm một góc khuất  xuống.
Dù  là góc khuất, nhưng khi Hạ Lan Từ  xuống, chỗ đó lập tức như  thắp lên bảy tám chiếc đèn lồng, trông nổi bật vô cùng. Các mệnh phụ, Hoàng phi   phận cao quý hơn nàng đều thản nhiên lộ mặt, Hạ Lan Từ cũng  tiện đội mũ rèm, chỉ  thể cố gắng giữ vẻ bình thản hết sức  thể.
Sở Lan  : “… Cô thực sự   ?”
Trước đây Sở Lan  hiểu lầm với nàng, lúc   lẽ là  bù đắp.
Hạ Lan Từ  thể hiểu , nàng gật đầu nhẹ giọng : “Sở tiểu thư  là  ,  cần để ý đến .”
 
Sở Lan lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn rời .
Chỉ là lúc rời   mặt nàng  ửng đỏ khiến Hạ Lan Từ thắc mắc một hồi lâu, chẳng lẽ là do  chọc giận ?
Nhân lúc tỷ thí  bắt đầu, Hạ Lan Từ cẩn thận quan sát chung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy cha  trong nhóm quan viên ở đằng xa.
Hạ Lan Cẩn mặc áo bào đỏ, đai lưng  thêu sừng tê giác, dáng  gầy gò thanh mảnh,  quan phục  thêu hình chim trĩ. Đêm  khi xuất hành, quan phục của ông  rách thêm một lỗ hổng, vẫn là do Sương Chi khâu , bộ y phục chắp vá   trong đám đại thần  tránh khỏi  vẻ mộc mạc hơn.
 ông    thẳng lưng.
Hạ Lan Từ cũng vô thức  thẳng sống lưng dậy.
Nàng  định thu  ánh  thì   bên cạnh   : “Khụ khụ… Không  lát nữa Hạ Lan tiểu thư   cưỡi ngựa ?”
Hạ Lan Từ khách khí đáp: “Không cần, cảm ơn.”
“Vậy… tại hạ thấy Hạ Lan tiểu thư ăn mặc phong phanh, chiếc áo choàng lông cáo … nếu  ngại thì xin tặng cho tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-45.html.]
“Không cần, cảm ơn.”
“Hạ Lan tiểu thư chắc  lẽ là  đầu đến bãi săn Trường Ung ,   quen thuộc nơi đây, nếu như tiểu thư  hứng thú,   thể dẫn nàng  dạo chơi ở xung quanh.”
“Không cần, cảm ơn.”
Biểu cảm  mặt Hạ Lan Từ càng lúc càng lạnh nhạt, nhưng  hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những nam tử vây quanh.
Đây chính là lý do nàng  thích  ngoài.
Xung quanh  chỉ  những công tử vây quanh xum xoe nịnh nọt, mà còn  những  bên ngoài tò mò xem trong góc   chuyện gì nên kéo tới hóng hớt, thậm chí  đang cưỡi ngựa cũng liếc   trong  khiến nàng cảm thấy   giống con , mà như một món đồ  đẽ để mặc   chiêm ngưỡng, tựa như  bộ giá trị của nàng chỉ  ở gương mặt .
Còn về con  thực sự bên trong vỏ bọc  là như thế nào thì  ai quan tâm đến.
May , trận tỷ thí  nhanh chóng bắt đầu, những nam tử  mặt nàng dù    cũng   đến đăng ký ở chỗ quan chấp sự, nếu  lát nữa sẽ  thể tham gia tỷ thí.
 
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng  yên tĩnh, nhưng khi ngẩng đầu lên nàng  bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Nam Tuân từ  đài cao đang  qua.
“…”
Thực sự là một cái  lạnh đến thấu xương.
Hạ Lan Từ cảm thấy   lạnh toát, vội cúi đầu giả vờ ho khan.
May mà Tiêu Nam Tuân chỉ liếc  thoáng qua chứ   ý định  chằm chằm  nàng.
Những    đài cao đều là hoàng  quốc thích, phía  Tiêu Nam Tuân là Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc.
Khác với Tiêu Nam Tuân, tính tình Đại Hoàng tử  bụng, trời sinh nhân từ giống hệt Phụ hoàng, đáng tiếc mẫu phi chỉ là một cung nữ  Thánh thượng lâm hạnh ngoài ý , tuy dựa  con trai để  phong phi nhưng  hề nhận  Thánh sủng dẫn đến  cũng   coi trọng, ở tuổi  đáng lẽ  nên phong vương lập thái tử, nhưng   Thánh thượng kéo dài mãi.