Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:04:46
Lượt xem: 70

Hắn quá nhạy cảm rồi.

Hạ Lan Từ vội vàng sửa lời: “Điện hạ sao lại nói vậy, gia phụ không hề có ý bất kính với Điện hạ…” Nàng ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Mà thần nữ cũng thế.”

Tiêu Nam Tuân dừng lại một chút, cuối cùng buông cổ tay nàng ra, cười khẩy một tiếng, chuỗi sợi xích bằng ngọc bích trên người cũng khẽ đung đưa, kim quan trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sáng.

“Nếu đã như vậy, tại sao tiểu thư lại sợ ta như sợ hổ, còn… phủ nhận lòng tốt của ta?”

Còn không phải vì hắn quá đáng sợ hay sao.

Hạ Lan Từ thầm lớn tiếng đáp lại trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn yếu ớt nói: “… Không hợp lễ.”

“Vậy sao?” Tiêu Nam Tuấn cười nhạo, giọng điệu đầy châm biếm: “Nếu lễ trọng đến thế, ta đã không tồn tại.”

Đúng là vậy.

Hoàng thượng trước đây chưa có danh phận đã bí mật qua lại với Lệ Quý Phi nên mới có hắn, nhưng lời này chỉ hắn có thể nói, bề tôi tuyệt đối không được hé răng nửa lời.

Để tránh chạm vào nỗi đau của hắn, Hạ Lan Từ đành che miệng, tiếp tục giả vờ yếu đuối ho khan.

“Điện hạ… thần nữ… khụ khụ…”

Làn da nàng vốn đã rất trắng, ngày thường trông đã có vẻ yếu đuối, huống chi trước đó nàng thực sự không khỏe nên giờ phút này gương mặt càng thêm nhợt nhạt. Trong tình huống giả vờ bệnh nặng thêm, nàng đã ho đến mức đôi vai run lên, cơ thể mảnh mai co lại, lông mi run rẩy, đôi mắt ngấn nước, chực chờ một lớp nước mỏng manh đọng trên lông mi gần như sắp rơi xuống, mái tóc đen như lụa trải dài trên nền áo trắng, như một chú chim hạc cô đơn đã bị thương.

Xinh đẹp đến mức như Hạ Lan Từ, trong trạng thái thế này lại càng khiến người ta thương xót.

Lúc này nàng đã thấy hơi hối hận, biết vậy trước đó đã hỏi xin Lục Vô Ưu lấy gói m.á.u giả kia bôi lên khóe miệng, vậy thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.

Tiêu Nam Tuân quả nhiên dừng lại.

Bên ngoài cuối cùng có người run rẩy nói: “Điện hạ, đội ngũ sắp khởi hành rồi…”

Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm thật khẽ khàng, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Tiêu Nam Tuân cuối cùng cũng đặt bát thuốc lên bàn, nhưng lại cố ý nói: “Không nhìn thấy tiểu thư uống thuốc, ta không yên tâm được.”

Hạ Lan Từ không còn cách nào, đành phải ho khan run rẩy đưa tay đến, trông càng thêm đáng thương.

Nàng cầm bát thuốc của Lục Vô Ưu lên, cảm thấy bất đắc dĩ… ai biết được bát thuốc này cuối cùng lại phải do nàng uống.

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Hạ Lan Từ cắn răng, uống hết bát thuốc.

Nước thuốc trôi qua cổ họng dài mảnh của nàng, tạo thành đường nét đẹp đẽ vô cùng, ánh mắt Tiêu Nam Tuân từ gương mặt tinh tế của thiếu nữ rơi xuống cằm rồi đến cổ, sau đó trở lại đôi môi đỏ hồng ướt át, ánh mắt hắn mơ hồ, ngón tay đặt bên hông run rẩy co duỗi như cố gắng kiềm chế.

Trước khi hắn không thể kiềm chế đưa tay ra, Hạ Lan Từ đã đặt bát xuống, cúi đầu lùi về sau, cất giọng nhỏ nhẹ: “… Cung tiễn Điện hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-42.html.]

Tiêu Nam Tuân rốt cuộc không làm gì thêm, chỉ nói một câu “Ta sẽ trở lại thăm tiểu thư.” rồi đi ra khỏi xe ngựa.

Hạ Lan Từ thả lỏng đôi vai ngồi nghiêng trên giường, sau lưng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mỗi lần đối phó với vị này, nàng đều phải dồn hết sức lực mới có thể chống đỡ.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phía bên cạnh đã có người nhẹ nhàng nhảy xuống đất, hắn nhìn bát thuốc cười cười, quay đầu nói với nàng: “Vẫn nên … đa tạ Hạ Lan tiểu thư.”

Không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói này, Hạ Lan Từ mới thực sự cảm thấy thoải mái.

Nàng thở dài một hơi, buồn bực nói: “… Huynh chắc chắn thuốc này ta uống không sao chứ?”

“Yên tâm, tại hạ có hiểu biết chút y thuật.” Lục Vô Ưu hơi nhếch đuôi mắt, ánh mắt an ủi nhìn nàng: “Nếu không thì làm sao ta dùng nội lực điều chỉnh mạch tượng được.”

Hạ Lan Từ nửa tin nửa ngờ, lại nghe Lục Vô Ưu cười nói: “Xem ra, chúng ta thật đúng là có chút đồng bệnh tương liên.”

Nói bừa.

Thiều An Công chúa không có đáng sợ như Nhị Hoàng tử.

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Làm gì có, Lục đại nhân đỗ đầu Lục nguyên, được hoàng ân ưu đãi, lại là quan viên triều đình, đương nhiên sẽ không như ta phải dè dặt từng bước.”

Lục Vô Ưu lấy ra một miếng điểm tâm từ trong n.g.ự.c áo đặt lên bàn.

Hạ Lan Từ liếc nhìn hắn, nghi ngờ không biết rốt cuộc hắn đã lấy đi bao nhiêu phần bánh từ chỗ Thiều An Công chúa.

“Hạ Lan tiểu thư giận cá c.h.é.m thớt à, cô có giận lây cả ta thì làm được gì? Vừa rồi nếu Nhị Hoàng tử thực sự không màng lễ nghi, ta cũng không thể đứng ngoài cuộc mà nhìn được… Nhưng suy cho cùng hắn được Hoàng thượng sủng ái, ta hoàn toàn không muốn can dự vào chuyện lập trữ quân, đắc tội với hắn thì phiền toái lắm.”

Hắn thong thả nói xong còn bày ra hai cái bát, sau đó cầm bình trà lên rót trà vào từng bát, ung dung nói: “Nào, uống chén trà cho đỡ sợ.”

Hạ Lan Từ cũng biết, đối phương hoàn toàn không có lý do vì nàng mà đắc tội Nhị Hoàng tử.

Nàng im lặng cắn một miếng điểm tâm, vị ngọt lan tỏa ra trong miệng. “Huynh đưa ta bánh gì đây, sao lại ngọt đến như vậy…”

Lục Vô Ưu khựng lại: “… Là bánh củ năng. Ngọt lắm sao?” Hạ Lan Từ gật đầu.

Nàng suýt bị ngọt ngấy khé cổ. “Được rồi, vậy cô uống chút trà đi.”

Hạ Lan Từ không có tâm trạng gì, chỉ uống vài ngụm nhỏ rồi rụt người lại xoa cổ tay mình.

Xe ngựa từ từ chuyển động bắt đầu lên đường, bên trong vẫn còn nồng nặc mùi thuốc, không biết lão ngự y và y đồng có lên xe lại không, hai người ngồi mỗi người một bên, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nói lời nào.

Loading...