Bây giờ thật sự  còn ai khác.
Hạ Lan Từ  kiềm  mà vỗ tay ba cái: “Diễn xuất .”
Diễn xuất    là  đầu nàng  thấy, nhưng vẫn  khỏi thán phục.
Lục Vô Ưu lập tức rũ bỏ trạng thái thê thảm   trở  bình thường,  lấy  một chiếc khăn tay cẩn thận lau vết m.á.u  ngón tay, ung dung : “Quá khen.”
Hạ Lan Từ  vén chăn ,  dậy để hít thở  khí.
“Lục công, ừm, Lục đại nhân…” Lục Vô Ưu xuất  Trạng nguyên, trực tiếp  Hàn Lâm Viện nhậm chức Tu soạn Lục phẩm, gần như   gì bất ngờ. “Ta mạo  hỏi một câu, trong  bệnh cũ và vị hôn thê của   chuyện nào là thật ?”
Lục Vô Ưu thản nhiên : “Giả  thật thì thật cũng là giả, Hạ Lan tiểu thư, việc  quan trọng ?”
Cũng đúng.
Dù Lục Vô Ưu  thất bại, cũng  liên quan gì đến nàng ?
Lục Vô Ưu lau ngón tay xong thì lau đến mu bàn tay, mùi m.á.u tanh trong  khí vẫn  tản  hết.
Hạ Lan Từ cũng thuận thế hỏi tiếp: “… Máu đó từ  ?”
“Là m.á.u giả thôi, mang theo bên  để lăn lộn trong giang… triều đình.” Hắn nhướng mày  nàng, giọng  cất cao lên mang theo ý  đầy vẻ trêu chọc: “Cô cần ,  còn một gói.”
“… Không cần , cảm ơn.”
Hạ Lan Từ bưng bát thuốc  uống một nửa của  lên tiếp tục uống cho hết.
Vừa  gây náo loạn một hồi lâu thuốc   nguội nên càng đắng và khó nuốt, nhưng Hạ Lan Từ như  cảm thấy gì thậm chí cũng  hề nhăn mày.
Lục Vô Ưu lau sạch ngón tay,  đầu quan sát nàng một lúc, lông mày  nhíu : “Cô  thấy đắng ?”
Hạ Lan Từ uống hết một ngụm cuối cùng, dùng khăn lau miệng, : “Vẫn chấp nhận .”
Chủ yếu là từ nhỏ  quen uống thuốc.
 
Uống xong     là hiệu ứng tâm lý  , nàng thật sự cảm thấy thoải mái hơn,  đó Hạ Lan Từ thấy một miếng bánh ngọt  bọc giấy đặt  mặt , tỏa  hương thơm nhè nhẹ của hoa mai.
Nàng ngẩng đầu  theo miếng bánh ngọt.
Lục Vô Ưu mỉm  : “Bánh hoa mai nhân hạt dẻ.” Hạ Lan Từ vô thức hỏi : “Ở  ?”
“Công chúa cho đó.” “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-40.html.]
“Ta  thử một miếng, vị  ngon.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Huynh dám ăn thật ?”
Lục Vô Ưu mỉm  dịu dàng: “Nàng  đến mức hạ độc .”
Hạ Lan Từ  Lục Vô Ưu với vẻ mặt khó hiểu,   vì  đột nhiên    bụng như , nhưng vì  giờ   từng hại nàng,  thêm bánh ngọt quá hấp dẫn, nàng do dự một chút  vẫn cầm miếng bánh lên cắn một miếng.
Vừa  miệng  cảm nhận  vị ngọt thơm đầy tinh tế, xua tan vị đắng trong miệng, ngoại trừ quá ngọt thì   gì đáng chê.
Nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn : “… Đa tạ.”
Vừa dứt lời, một bát thuốc khác  đẩy đến  mặt nàng.
Lục Vô Ưu  nhẹ : “Hạ Lan tiểu thư  ngại uống thêm một bát  ?”
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu bổ sung: “Ta  ngửi qua, bát thuốc  trị chứng hư nhược, dù là   bệnh uống  cũng  . Xe ngựa nhỏ thế , nếu đổ thuốc xuống  dễ  phát hiện.”
Hắn vốn  đôi mắt trong trẻo, đôi mắt hoa đào khép hờ để lộ  vẻ ôn hòa vô hại,  khiến   cảm thấy chân thành trong đó.
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng hiểu  , nàng thấy yên tâm hơn: “Vậy tại    uống?”
Lục Vô Ưu ngắn gọn: “Rất đắng.”
… Nàng cũng ghét đắng chứ!
Hạ Lan Từ bất lực trừng mắt  ,  hề  ý thức rằng   chịu ơn  , mà vẫn lạnh lùng : “Tự uống .”
Vừa  đến đây, ngoài xe ngựa đột nhiên   tiếng động.
 
“Tham kiến Nhị Điện hạ!” “Nhị Điện hạ.”
Hạ Lan Từ thoáng giật .
Nàng cố nén cảm giác run rẩy lan tỏa dọc sống lưng,  với Lục Vô Ưu: “Huynh mau…”
Còn  dứt lời, Hạ Lan Từ  đầu , phát hiện   biến mất.
Ngay  đó, càng xe ngựa lún xuống, giọng điệu lạnh lùng của Nhị Hoàng tử vang lên rõ ràng: “Hạ Lan tiểu thư,   nàng  khỏe,  đặc biệt đến thăm.”
… Sao   nhạo Lục Vô Ưu xong, giờ  đến lượt nàng ?!?