Giờ phút , trong xe ngựa của Ngự y viện.
Lục Vô Ưu đang định  gì đó, chợt  giọng  yểu điệu của thiếu nữ bên ngoài rèm xe: “Lục ca ca ở đây  !”
Hạ Lan Từ  thấy âm thanh , phản ứng còn nhanh hơn Lục Vô Ưu.
Nàng lập tức đặt bát thuốc trong tay xuống, kéo chăn đắp lên,  thu   góc lặng yên  một tiếng động.
Lục Vô Ưu đảo mắt  quanh, thuận tay kéo bàn thuốc chắn  giường bên cạnh hòng che khuất tầm  bên ngoài, động tác nhanh nhẹn  gây  tiếng động nào.
Gần như cùng lúc đó, Thiều An Công chúa  tiến  trong xe,  theo  là cung nữ và ma ma, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Công chúa, thế   thích đáng,   …” “Công chúa,   chậm một chút…”
Ngay cả lão Ngự y cũng ngạc nhiên thốt lên: “Công chúa  chỗ nào  khỏe…”
Thiều An Công chúa  hề  đến ông  mà trực tiếp vén rèm sang một bên, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập khắp khoang xe, bên trong ánh sáng mờ ảo  quá rõ ràng, nương theo tia sáng chiếu  chỉ thấy thiếu niên tựa  giường, bàn tay ôm n.g.ự.c ngẩng đầu lên  .
Sắc mặt  tái nhợt, ánh mắt hời hợt,  khuôn mặt tuấn tú  còn vẻ dịu dàng và nụ  đánh gục thiếu nữ như , mà là sự xa cách và nghiêm nghị.
Thiều An Công chúa chợt cảm thấy đau xót trong lòng, yếu ớt hỏi: “… Huynh   chứ?”
Lục Vô Ưu  chạm tay   ngực, ho khan một tiếng: “Làm phiền Công chúa quan tâm, thần  … khụ…” Hắn ho đến mức cúi gập     thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp như  giữ  cách với nàng .
“Ngự y,  thế nào…”
Lão Ngự y cứng rắn : “Vị đại nhân  xem mạch tượng thật sự  yếu, trong xe chật chội, Công chúa vẫn nên xuống…”
Nói xong, ngay cả ông  cũng  đuổi xuống khỏi xe ngựa của .
Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn hai  và một y đồng run rẩy vùi đầu sắc thuốc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-39.html.]
Cùng với Hạ Lan Từ giấu  trong chăn  ngừng đổ mồ hôi trán.
Nàng chỉ mong Lục Vô Ưu  thể mang khoản nợ phong lưu của   càng xa càng , tiếc là trời  chiều ý  con , Thiều An Công chúa  những  , mà còn  nghiêm túc bàn chuyện tình cảm ở đây.
“Lục ca ca,  nãy là    sai…  đừng giận…” Thiều An Công chúa thấp giọng ngại ngùng bày tỏ: “Ta   ý sỉ nhục ,   nghĩ  ,  nam sủng thì    cho lắm,  là…   ngoại thất của .”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…” Vậy  khác gì ?
“… Có     sai gì nữa   , nhưng tâm ý của   hiểu mà,  chỉ … …”
Giọng của Lục Vô Ưu trở nên khẳng khái  từng , như thể  bộ sự chính trực của thiên hạ đều tụ    ,   ho  : “Công chúa, việc  thứ  cho thần  thể tuân lệnh… khụ… Thần vốn  bệnh cũ, các phương sĩ đều  thần sống  thọ, chỉ  ở bên cạnh     mệnh định … khụ… tức là thê tử  cưới của thần mới  thể kéo dài mạng sống và tránh tai họa, nếu ép buộc chia rẽ, thì sẽ gặp…”
Hắn ho khan  ngừng như  ho văng cả lá phổi  ngoài: “Hơn nữa, tình cảm của thần với thê tử  cưới  trời đất chứng giám, năm dài tháng rộng mãi  tàn lụi, đời  của thần tuyệt đối  phụ nàng … khụ…”
Trong lúc  chuyện lời lẽ tràn đầy bi thương, đôi mắt hoa đào long lanh như  trào nước mắt, Lục Vô Ưu ho mạnh một tiếng, chỉ thấy từ kẽ tay  đang che miệng chảy  một dòng m.á.u đỏ nhỏ giọt xuống đất.
Thiều An Công chúa giật  hét lên: “Huynh ho  m.á.u !”
Lúc  Lục Vô Ưu mới   lòng bàn tay , khóe môi dính m.á.u càng thêm đau lòng, nhưng   để ý mà dùng mu bàn tay lau vết m.á.u , giọng điệu đau khổ : “Công chúa, tại   buông tha cho thần…”
Hắn ấn tay  n.g.ự.c .
Vết m.á.u dính  quan phục màu xanh  ánh sáng lờ mờ,  trông giống như một con quỷ đau đớn thê lương, giọng  trở nên đáng sợ: “… Hay là  thần  c.h.ế.t  mặt Công chúa.”
Mùi m.á.u tanh lan  trong mùi thuốc. Hiệu quả diễn xuất đáng kinh ngạc.
Tiểu cô nương  dọa sợ hãi đến mức hét lên lên, trực trào nước mắt : “Ta  ép  nữa, ,  sẽ  ngoài ngay. Huynh,  dưỡng bệnh cho …”
 
Y đồng sắc thuốc cũng run rẩy theo, vội đặt bát thuốc  nấu xong  mặt Lục Vô Ưu,  một câu “Đại… đại nhân hãy uống thuốc nhân lúc còn nóng.”  nhanh chân cuống cuồng  khỏi xe ngựa.