Cuối cùng, khi  tin Trạng nguyên lang Lục Vô Ưu  hứa hôn ở quê nhà, tưởng rằng Thiều An Công chúa sẽ từ bỏ,  ngờ nàng   đến thăm cô mẫu Tầm Dương Trưởng Công chúa một chuyến,  đó khám phá  một lối suy nghĩ dạn dĩ khác –  thể  ở ngoài sáng thì  thể  trong tối.
Trên đường  đến bãi săn Trường Ung, Lục Vô Ưu vốn  chung xe ngựa với ba vị đồng liêu Hàn Lâm Viện.
Giữa đường, Thiều An Công chúa đột nhiên chen , còn mang theo hoa quả và điểm tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi   bên cạnh Lục Vô Ưu, tỏ vẻ  cùng  trò chuyện  mật.
Ba vị đồng liêu  ép  phía đối diện, hai  trong đó mắt  mũi, mũi  tim  như  thấy chuyện gì.
  còn  thì cố nhịn, đến lúc  nhịn  nữa mới lên tiếng: “Trên xe ngựa   đàn ông, một cô nương khuê các  xuất giá như Công chúa  ở trong  thì còn  thể thống gì! Thực sự  hợp lễ! Vẫn mong Công chúa xuống xe!”
 
Sau đó  nọ lập tức  đuổi xuống.
Tiểu Công chúa năm ngoái  đến tuổi cập kê, ngón tay mảnh mai cầm bánh ngọt, tươi  rạng rỡ : “Lục ca ca,    thử bánh hoa mai nhân hạt dẻ  ? Đây là món điểm tâm do Ngự trù trong cung  mà Bổn công chúa thích nhất,  thơm  ngọt, cực kỳ ngon.”
Lục Vô Ưu giữ ánh mắt thản nhiên, nở nụ  khách sáo vô cùng thỏa đáng: “Thần kinh nghiệm còn nông cạn, thật sự hoảng hốt, vẫn nên để phần cho hai vị đại nhân  .”
Hai vị Hàn Lâm đối diện: “…???”
“Đa tạ ý  của Công chúa, thần  no .” “Thần cũng  đói.”
Lục Vô Ưu : “Nếu như hai vị đại nhân   , thần càng…” Thế là hai  họ cũng  đuổi xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-38.html.]
Thoáng chốc trong xe ngựa chỉ còn hai .
Thiều An Công chúa căng thẳng vội chỉnh  tóc và trang sức,  khi xác định bản    gì sai sót, nàng  mới rụt rè  sang  với  trong lòng: “Lục ca ca,    thấy khó xử,  cũng   cắt đứt con đường  quan của … cho nên   nghĩ  một cách khác. Huynh  cưới  cũng  ,    thể bí mật  nam sủng của , như  sẽ   tính là vi phạm tổ huấn,  cũng  thể tiếp tục  quan của …”
Nàng     nhận  những lời   vô lý đến cỡ nào.
“…  nếu như ,  chính là  của Bổn công chúa  thì  thể cưới cô nương mà   hứa hôn  nữa… Lục ca ca,    !”
Thiếu niên mới   còn đang  nghiêm trang, khóe miệng  như  , lúc  sắc mặt tái nhợt : “Công chúa vì    sỉ nhục thần như .”
Thiều An Công chúa ngây : “Bổn công chúa…    ý đó… …  đừng dọa !”
Ngay  đó, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, môi  chút huyết sắc, ho khan liên tục.
“Thần, bệnh cũ của thần tái phát …” Hắn như  nàng   tức giận, trong lúc hít thở còn khó khăn mà vẫn gắng gượng để mở miệng: “Đa, đa tạ Công chúa  cất nhắc, nhưng… khụ khụ… nhưng thần…”
Thiều An Công chúa suy cho cùng chỉ là tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, thoáng chốc  hoảng loạn.
 
“Tạm thời  đừng  nữa! Người , mau, mau đưa  đến chỗ Ngự y nhanh lên!”
***