Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 320

Cập nhật lúc: 2024-12-14 21:00:52
Lượt xem: 47

Ba năm nhiệm kỳ vừa hết, chưa kịp chờ đến kỳ đánh giá quan địa phương, bên trên đã có chỉ triệu hồi hắn về Kinh.

Lần này, việc thu dọn hành lý được chuẩn bị từ sớm.

Hạ Lan Từ sau mấy năm rèn luyện nay đã có kết quả rõ rệt, mỗi bước đi của nàng đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn, gương mặt vẫn đẹp nhưng đã bớt đi vài phần non nớt của thiếu nữ, thay vào đó là sự trưởng thành vững vàng hơn.

Nàng vẫn chưa đặt công văn trong tay xuống thì đã có người thừa lúc không ai để ý cúi đầu hôn nàng, môi lưỡi quấn quýt trêu ghẹo nàng một phen.

Hạ Lan Từ đã quen với cảnh này, một tay chống lên bàn, một tay quàng qua cổ Lục Vô Ưu, vạt váy nàng bung ra như đóa hoa nở trên bàn. Nàng hơi ngửa cổ đón nhận nụ hôn của hắn, nhưng vẫn lắng nghe xem bên ngoài có ai lại gần không.

Lục Vô Ưu thả lỏng đôi môi, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn nàng cười hỏi: “Sao hôn nhiều lần rồi mà vẫn còn căng thẳng vậy?”

Hạ Lan Từ hít thở nhẹ lại, đôi mắt ướt át: “Dù sao đây cũng là nha môn.”

Nàng đẩy nhẹ Lục Vô Ưu ra, nghiêm mặt nói: “Hôn xong rồi thì nói chuyện chính, bên thư viện đã bàn giao gần xong, còn bên chàng sắp xếp như thế nào rồi?”

“Cũng gần xong rồi.” Nhưng Lục Vô Ưu vẫn không buông nàng ra mà còn tiếp tục áp sát, đầu lưỡi khẽ lướt qua đôi môi đỏ của nàng, cất giọng khàn khàn: “Ta vừa từ huyện về, đã bốn năm ngày rồi chưa hôn nàng. Nàng không để ta hôn thêm chút nữa sao? Đừng lo, bây giờ không có ai ở đây đâu.”

Hạ Lan Từ ngập ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục tham gia vào trận “đấu khẩu” với hắn.

Nói thế nào nhỉ, thành thân đã mấy năm rồi mà cả hai dường như vẫn còn đắm chìm trong việc hôn nhau.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Khuôn mặt Hạ Lan Từ đỏ ửng, cúi đầu nói khẽ: “Ý chỉ đã ban xuống, dù đã biết trước từ lâu nhưng vẫn thấy không nỡ…”

Lục Vô Ưu hôn lướt qua môi nàng, cười nói: “Tri phủ kế nhiệm có lẽ là lão Liễu, lúc nào muốn về thăm thì cứ về thôi. Hơn nữa, nàng không muốn về thăm cha nàng sao?”

Khoảng thời gian gần đây, Hạ Lan Cẩn cũng đã lên đường hồi Kinh để trình diện.

“Vả lại, bọn trẻ cũng lớn cả rồi, đừng lo nghĩ nhiều nữa.” Hạ Lan Từ dựa vào Lục Vô Ưu, nghĩ cũng phải.

Chu Ninh An, dưới sự thúc ép của Lục Vô Ưu, học hành đòi sống đòi c.h.ế.t cuối cùng cũng thi đỗ tú tài, nhưng thực sự không muốn thi cao hơn nữa. Thậm chí cậu ấy còn ôm chân Lục Vô Ưu khóc lóc: “Cha, tha cho con đi.” Sau cùng, cậu ấy lại tập trung tinh thần trợ giúp việc tu sửa đê điều, sau khi sửa đê xong lại bắt đầu mày mò thứ khác. Cậu ấy cảm thấy mấy chiếc máy b.ắ.n đá trong thành vẫn

còn nhiều chỗ cần cải tiến, thế là bây giờ đang nghiên cứu cách chế tạo ra một cái lợi hại hơn.

Còn về A Quy, ban đầu Lục Vô Ưu định đưa cậu về Kinh nhận thân, nhưng A Quy lại muốn ở lại thêm một thời gian. Trấn An Vương đã xin chỉ, đích thân từ Kinh thành vượt ngàn dặm xa xôi đến Hoàng Châu một chuyến. Khi biết A Quy đang tập võ và học tập ở biên quan, ông ấy cảm thấy để cậu ở lại bên Lục Vô Ưu hai năm nữa cũng không tệ, thế là đồng ý cho cậu vài năm sau mới về Kinh. A Quy đã theo Hoa Vị Linh tập võ một thời gian có tiến bộ rõ rệt. Hiện giờ, cậu ta đang theo Sở Tổng binh rèn luyện trong quân doanh, nói chung A Quy thực sự tiến bộ và có triển vọng hơn Chu Ninh An rất nhiều.

Về sau hai người họ còn nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ mồ côi cha mẹ ở Hoảng Châu, đồng thời cũng đưa chúng vào thư viện học chữ.

Trong phủ quan, một bàn lẩu sôi sùng sục đầy ắp người vây quanh, đến nỗi không còn chỗ ngồi nữa.

Chu Ninh An buồn rầu như sắp tan nát cõi lòng: “Biểu tẩu, con vẫn là đứa con mà tẩu yêu nhất đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-320.html.]

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Đệ gọi vậy là lộn hết vai vế rồi!”

Chu Ninh An lập tức đổi giọng, bẽn lẽn nói: “Mẹ, mẹ còn yêu con không…”

Chưa nói dứt lời, cậu ấy đã bị Lục Vô Ưu xách cổ áo lôi ra ngoài. Lục Vô Ưu mỉm cười hiền lành, nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng: “Câu này ta còn ngại chưa dám hỏi mẹ con, mà con lại dám hỏi.”

Hoa Vị Linh dạy võ ở Hoảng Châu được một thời gian, thấy biên cương tạm thời ổn định, nàng ấy lại tiếp tục hành tẩu giang hồ. Trước khi đi còn để lại lời nhắn: “Ca, nếu như lần sau mọi người còn gặp mấy chuyện giữ thành hay đánh nhau gì đó thì nhớ tới tìm muội.”

Lục Vô Ưu phất tay: “Chờ muội đến chắc cỏ trên mộ ta đã cao vài thước rồi.”

Hoa Vị Linh gãi đầu: “Cũng không thể trách muội được, đường đi dễ lạc lắm mà.”

Hắn mỉm cười đầy ẩn ý: “Muội còn đi tìm Mộ Lăng không?”

Hoa Vị Linh gật đầu: “Chắc sẽ tìm chứ. Thật ra huynh ấy cũng đáng thương mà, huynh ấy nói với muội rằng từ nay về sau chỉ có thể mãi bận rộn với công vụ, cả đời bị bó buộc, bận rộn cho đến khi trời đất tàn phai…”

Lục Vô Ưu buột miệng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy. Ngày nào hắn cũng sống sung sướng, có hàng ngàn người hầu hạ xung quanh hắn kìa, hắn chỉ là được nuông chiều quá mức thôi.”

Hoa Vị Linh bừng tỉnh: “Vậy thì tạm thời muội không để ý đến huynh ấy nữa! Để sau này có thời gian thì muội lại đi tìm huynh ấy. Thôi nào, ca ca, tẩu tẩu, muội đi đây!”

Nữ hiệp y phục đen tóc đen, mái tóc dài dùng dải lụa xanh đậm buộc cao buông thõng xuống lưng, đến vội vàng đi cũng vội vàng, tự do như cơn gió, dường như không có gì có thể trói buộc được nàng ấy. Trên người thiếu nữ toát ra khí chất khác hẳn với các tiểu thư quý tộc ở Kinh thành.

Hạ Lan Từ tiễn nàng ấy đi, chợt thấy xúc động đến lạ.

Lục Vô Ưu nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nàng, hỏi: “Ngưỡng mộ sao?”

Hạ Lan Từ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngưỡng mộ, nhưng đó không phải điều ta muốn.”

Chuyến trở về Kinh lần này thực sự náo nhiệt.

Nhà nhà treo pháo mười dặm đưa tiễn, dân chúng đứng hai bên đường có người cười có người khóc, số lượng người dường như gấp mười lần so với khi bọn họ về Kinh báo cáo lần trước. Từ nha môn đến cổng thành, con đường dài tưng bừng náo nhiệt chẳng khác nào đưa dâu trong lễ thành thân.

Hạ Lan Từ ngồi trong xe ngựa, dường như nàng cảm nhận được tâm trạng khi Lục Vô Ưu đỗ Trạng nguyên diễu hành ngoài phố năm đó.

Dân chúng ở phủ Tuỳ Nguyên còn tự phát chuẩn bị cho Lục Vô Ưu một chiếc ô vạn dân cực lớn, lớn đến mức khó mà tin được, nàng và Lục Vô Ưu đều không dám nhận.

Ngay cả các quan lại trong nha môn cũng rưng rưng nước mắt xúc động vô cùng, nhưng suy nghĩ của họ lại khác với dân chúng trong thành.

Sau khi Lục Tri phủ đi, chắc sẽ không phải mệt như thế nữa!

Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Hắn nên đi làm khổ các quan viên khác ở Kinh thành thì hơn!

Loading...