PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-12-14 21:00:20
Lượt xem: 50
Một tháng sau, cuối cùng họ cũng lên xe ngựa trở về Hoảng Châu, phía sau đoàn xe lỉnh kỉnh mấy xe ngựa chở theo phần thưởng ban tặng.
Hi Đế còn tiện tay thăng chức cho Lục Vô Ưu. Hắn vốn là Đồng tri phủ Tùy Nguyên, phẩm hàm chính Ngũ phẩm, nay Hi Đế hào phóng trực tiếp thăng hắn thành Tri phủ phủ Tùy Nguyên chính Tứ phẩm.
Nhìn thoáng qua chỉ thấy chênh lệch hai bậc, nhưng với tuổi tác của Lục Vô Ưu mà nói, điều này quả thực đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, nếu biết rằng Hi Đế suýt nữa đã định đưa hắn vào thẳng Nội các thì điều này lại chẳng có gì là quá đáng.
Khi Hạ Lan Từ bước lên xe, nàng lại không kìm lòng được quay đầu nhìn lại nơi Kinh thành phồn hoa.
Sau khi Tân Đế đăng cơ đại xá thiên hạ, còn miễn giảm một phần thuế khóa trong năm nay, dân chúng khắp nơi đều vui mừng phấn khởi.
Thật ra họ chẳng mấy quan tâm ai sẽ lên làm vua, họ chỉ quan tâm cuộc sống của mình có tốt hơn không mà thôi.
Nhìn người qua lại nhộn nhịp trên đường phố, những người bán hàng rong bận rộn với công việc của mình và tất cả những người dân đang tràn đầy hy vọng về tương lai, Hạ Lan Từ chợt nhớ đến câu hỏi nàng đã từng hỏi từ rất lâu trước đây.
… Đại Ung sẽ trở nên tốt đẹp hơn chứ? Nàng lơ đãng thốt ra thành lời.
Lục Vô Ưu bước ngang qua chợt khựng lại, hắn cũng nhìn về phía Hạ Lan Từ đang ngắm nhìn, mỉm cười trả lời: “Chỉ cần nàng muốn, nó sẽ trở nên tốt đẹp.”
Ba năm sau, tại phủ Tùy Nguyên thuộc địa phận Hoảng Châu.
Một người lâu ngày xa quê nay trở về thăm nhà, vừa mới bước xuống thuyền khách đã bàng hoàng hỏi: “Ta… ta có đến nhầm chỗ không vậy?”
Lập tức có người bên cạnh lên tiếng trả lời: “Ngươi đã bao lâu không về rồi? Sao mà mù tin đến mức này thế? Phủ Tùy Nguyên của chúng ta thay đổi từ lâu rồi…”
Trước mắt là cảnh tượng đường sông rộng lớn, bờ đê kiên cố vững chãi, thuyền bè qua lại tấp nập, đoàn người lên xuống thuyền cũng đông đúc, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng. Ở hai bên bờ không xa còn thấy những thửa ruộng trải dài, một khung cảnh thanh bình hiện rõ trong tầm mắt.
Nơi bến thuyền cũng không còn mục nát với những đầu gỗ lụn bại như ngày hắn rời quê hương. Bây giờ được xây dựng đàng hoàng, chẳng kém gì bến thuyền của Thanh Châu.
Người nọ ôm bọc đồ cảm thán, không nhịn được hỏi: “Còn bọn thủy phỉ thì sao… Đám người của ba bang phái lớn ấy?”
Lúc trở về hắn còn cố ý giấu kỹ những món đồ quý sát bên mình vì sợ gặp phải bọn cướp.
Người bên cạnh lập tức phì cười: “Ngươi nói cái chuyện xa lắc xa lơ gì thế? Ba bang phái lớn đã bị dẹp từ lâu rồi, phủ của chúng ta bây giờ tốt lắm, từ khi mở cửa buôn bán với bên ngoài, Bắc Địch cũng đã lâu không xâm phạm nữa. Năm nay nước sông Thanh Lan lại dâng cao, nhưng đê điều của chúng ta không sụp chút nào… Nếu ngươi về tìm người thân, chẳng bằng vào phủ tìm một công việc làm ăn, bây giờ ở đâu cũng thiếu người cả.”
Người nọ sững sờ: “Sao… sao lại có thể thay đổi lớn đến vậy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-319.html.]
Người kia cười hớn hở: “Không nhờ có Tri phủ Lục đại nhân Lục Vô Ưu thì còn ai nữa! Chỉ tiếc là ba năm nhiệm kỳ của ngài ấy sắp hết rồi…”
Tên tuổi của Lục Vô Ưu nổi tiếng khắp phủ Tùy Nguyên không ai là không biết, thậm chí lan ra khắp Hoảng Châu, thu hút không ít người nghe danh mà đến.
Trong ba năm ngắn ngủi, phủ Tùy Nguyên gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Khai thông sông ngòi, xây dựng đê điều, sửa cầu lát đường, chỉnh đốn quan lại, cấp ruộng cho dân, mở cửa thông thương, lập cửa hàng… tất cả mọi việc Lục đại nhân có thể làm ngài ấy đều làm, hơn nữa còn gia cố thêm thành trì, bỏ không ít công sức vào các công trình phòng thủ.
Người dân dưới sự cai trị của Lục đại nhân thì vui cười hớn hở, còn các quan lại dưới tay ngài thì ai nấy đều mệt mỏi hơn gấp bội.
Chủ yếu là vì Lục đại nhân này không những thông minh mà còn tinh tường, hiệu suất làm việc cao. Muốn lười biếng hoặc tìm cách qua mặt ngài ấy thật khó như lên trời. Thỉnh thoảng, ngài ấy lại nổi hứng đột ngột đi kiểm tra công việc khiến mọi người trở tay không kịp.
Nổi tiếng không kém còn có phu nhân của ngài ấy, làm việc cũng liều mạng không kém. Hai vợ chồng này cứ như Diêm Vương đòi mạng, phía dưới quyền bất kể huyện lệnh các huyện hay quan lại trong phủ khi gặp hai người họ đều cảm thấy phát run.
Trong đó người có cảm nhận sâu sắc nhất về điều này không ai khác ngoài Liễu Thông phán.
Khi trên dưới phủ không ai nhận việc, Liễu Thông phán tự cho rằng mình là người chăm chỉ nhất, nhưng sau hai ba năm làm việc cùng Lục Vô Ưu, ông ta
mới nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn. Ban đầu ông ta còn nghĩ rằng Lục đại nhân chỉ hăng hái lúc mới đến Hoàng Châu, ai ngờ Lục Vô Ưu lại có thể giữ vững tinh thần hăng say suốt ba năm liền!
Cái người này không biết mệt sao?
Liễu Thông phán gầy đi một vòng, không còn dáng vẻ tròn trịa như trước. Vì thế, ông ta bèn hỏi thẳng Lục đại nhân.
Lục Vô Ưu vừa lật xem công văn vừa đáp: “Thời gian có hạn, hết nhiệm kỳ này có lẽ ta sẽ phải rời đi. Phu nhân ta muốn nhìn thấy phủ Tùy Nguyên lập lại trị an, ta không cố gắng sao mà được…. Đừng nghĩ ngợi nhiều, lát nữa chúng ta còn phải đến huyện một chuyến nữa.”
Nhắc đến phu nhân của Lục Vô Ưu, quả thật cũng là một người quyết đoán.
Không chỉ giúp phu quân xử lý toàn bộ sự vụ trong phủ, nàng còn lần lượt mở các thư viện khắp Hoảng Châu. Chẳng những thu tiền học phí rất thấp mà còn không quan tâm đến xuất thân, ai cũng có thể đến nghe giảng, hơn nữa còn không giới hạn tuổi tác, cũng không phân biệt nam nữ.
Việc đọc sách biết chữ, hiểu về kiến thức vốn là một chuyện rất hiếm hoi.
Các thư viện thông thường chỉ nhận con cái của những gia đình dòng dõi thư hương hoặc phú hộ giàu có. Còn đối với những gia đình nghèo khó thì cơ hội gần như bằng không. Tuy nhiên, thư viện của Hạ Lan phu nhân không chỉ miễn giảm học phí, mà cứ vài ngày lại còn dựng lều ngoài đường phố để giảng kinh và dạy chữ cho dân chúng, bài giảng với nội dung dễ hiểu, đa phần là những kinh văn điển cố trong dân gian.
Cách nàng giành giật “việc kinh doanh” như vậy đã khiến thân nhân của các thư viện có người làm quan trong triều tức giận, lập tức tìm cớ trình báo lên Lễ Bộ. Không ngờ khi nhận được hồi đáp, họ còn bị mắng một trận, còn hỏi họ có biết hai vợ chồng này là ai không mà dám tùy tiện dâng sớ khiếu nại!
Lục Vô Ưu ở phủ Tùy Nguyên có thể nói là một mình một cõi. Những việc hắn làm, dù là việc trong phận sự hay ngoài phận sự hắn đều quản hết. Ngay cả các quan chức cấp cao của Hoảng Châu như Bố chính sứ và Án sát sứ cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Dù sao thì trên triều đình đã đặc biệt ra lệnh rằng, tuy Lục Vô Ưu là Tri phủ, nhưng cũng là đặc phái của triều đình, khi cần có thể thi hành quyền của Tuần phủ, không cần kiêng nể điều gì cả.