PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:58:16
Lượt xem: 62
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng xoa vành tai của Hạ Lan Từ, nói: “Đừng nghĩ ngợi nữa, mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể hiểu hết được đâu.”
Hạ Lan Từ bị hắn mân mê đến nhột, bèn nghiêng người tránh đi: “Được rồi. Nhưng đêm nay rốt cuộc sẽ kết thúc thế nào đây…”
Lục Vô Ưu nói: “Đừng vội, sau khi Bành công công bị bắt, phong tỏa trong hành cung sẽ không thể duy trì được nữa. Hoàng hậu nương nương chắc hẳn sẽ lập tức tới đây…”
Hạ Lan Từ nhướng mày thắc mắc: “Vậy nên trước đó chàng bảo ta đưa thư là vì…”
Lục Vô Ưu gật đầu: “Là để nối một mối quan hệ cho Mộ Lăng, ta đã tận tình hết sức với hắn rồi. Tiêu Nam Tuân thất bại, sau đêm nay ngôi vị Thái tử của Tiêu Nam Bạc sẽ không còn trì hoãn thêm nữa. Nhưng chắc chắn Tiêu Nam Tuân sẽ không muốn Tiêu Nam Bạc lên ngôi dễ dàng, vì thế hắn nhất định sẽ tiết lộ chuyện này trước mặt Tiêu Hoài Trác. Việc Tiêu Hoài Trác có thể chịu đựng cú sốc này hay không còn chưa rõ, đến lúc đó nhất định cần có một người chủ trì đại cục. Khi ấy, Hoàng hậu nương nương là lựa chọn tốt nhất, bà ấy đã giảng hòa với Vệ Quốc Công rồi.”
Đêm nay biến động bất ngờ, trời tối đen sâu thẳm, chỉ có ánh lửa và ánh đèn là không tắt.
Lúc này, Hạ Lan Từ ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời mây mù dần tan, có thể thấy được nửa vầng trăng sáng trong hiền hòa tỏa ra ánh sáng trong veo.
Hoa Vị Linh đang ngồi bên cạnh đang díu mắt, thấy vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, như chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: “À đúng rồi, lúc nãy Mộ Lăng nói với muội, nói huynh ấy thực ra cũng không yếu đuối đâu, còn bảo rằng mình rất thông minh, không ngốc như ca ca.”
Lục Vô Ưu cười khẽ, nhưng tiếng cười nghe đầy vẻ giễu cợt. Hạ Lan Từ không để ý tới hắn, chỉ hỏi tới: “Còn gì nữa không?”
Hoa Vị Linh chống cằm nói: “Rồi huynh ấy nói đủ thứ linh tinh có gì không có gì, muội cũng không hiểu rõ tại sao huynh ấy cứ phải nói với muội để làm gì.
Tóm lại, huynh ấy bảo rằng nếu muội thực sự muốn huynh ấy trở thành một vị Hoàng Đế tốt thì huynh ấy sẽ làm. Này…” Nàng ấy kéo tay áo Lục Vô Ưu, hỏi: “Ca ca, huynh ấy có hy vọng không?”
Ba người còn đang trò chuyện, chợt nhìn thấy Hứa Hoàng hậu ngồi trên phượng liễn, trên người khoác áo bào đỏ thẫm, đầu đội mũ Yến Cư Quan xuất hiện trước cửa điện.
***
Thuận Đế đã ngất đi, lập tức có người vội vàng truyền gọi Ngự y, nhưng lúc này hành cung hỗn loạn, chưa biết khi nào Ngự y mới tới được.
Không ai ngờ rằng, Hoàng hậu nương nương đã thanh tịnh nơi Phật đường lại xuất hiện tại đây. Dù tình cảm Đế Hậu có lạnh nhạt thế nào, Hoàng hậu nương nương vẫn là người tôn quý nhất trong hành cung này, chỉ sau Thánh thượng.
Sau khi bà vào không lâu, Vệ Quốc Công cũng dẫn người tới.
Hoàng hậu nương nương hỏi thăm, lập tức có người thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Ánh mắt bà lướt qua Kính Quý Phi đang quỳ rạp dưới đất khóc lóc, dường như trong mắt Kính Quý Phi chỉ còn t.h.i t.h.ể của Tiêu Nam Thanh. Sau đó, bà lại nhìn qua Lệ Phi mặt mày tái nhợt, thần sắc hoảng loạn lúc này đã ngã ngồi ở một bên, bên cạnh là Tiêu Nam Tuân trông như một kẻ điên.
Lúc này hắn đang cười sằng sặc như điên dại: “Mẫu phi, đây là người mà mẫu phi đã chọn sao?”
Tiêu Nam Bạc vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ vì bị thương nặng mà sắc mặt có hơi cau có. Sau khi Lệ Phi trốn sau lưng hắn, hắn đã tránh ra…
Đúng vậy, hắn đã nhanh chóng tránh khỏi Lệ Phi.
Tiêu Nam Bạc ngay lập tức tỏ ra không liên quan đến bà ta, trên khuôn mặt phúc hậu của hắn còn tỏ ra mơ màng: “Tại sao đến lúc này Lệ Phi nương nương còn muốn gài bẫy ta? Đêm nay Nhị đệ đã g.i.ế.c ta không thành, giờ lại còn muốn hãm hại ta… bôi nhọ ta là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-314.html.]
Hắn nói vô cùng thẳng thắn, giọng điệu như của một người quang minh lỗi lạc. Thế mà Hứa Hoàng hậu lại nhếch miệng cười.
“Áp giải người đó vào đây.”
Chuyện đã đến nước này, Lệ Phi cũng không còn phản ứng gì nữa, chỉ có vẻ mặt của Tiêu Nam Bạc thoáng biến đổi.
Người bị dẫn lên là một cung nữ, cung nữ của Lệ Phi.
Mấy lần họ gặp gỡ nhau đều do vị cung nữ này dẫn đường đi qua mật đạo trong cung.
Hứa Hoàng hậu cho toàn bộ những người không liên quan lui ra ngoài, bao gồm cả Tiêu Thiều An đang thừ người ngã gục trên đất.
Cung nữ quỳ dưới đất, run rẩy khai ra những câu chuyện thâm cung bí sử khiến người ta chỉ nghe đã sởn gai ốc, bao gồm số lần gặp gỡ, thời gian và cách lấp l.i.ế.m sau đó.
Tiêu Nam Bạc nghiêm nghị nói: “Lệ Phi nương nương vì muốn hãm hại nhi thần mà đã làm đến mức này sao?”
Hứa Hoàng hậu quay sang nhìn người phụ nữ mà bà đã căm hận thấu xương bao năm, nhưng lúc này chỉ cảm thấy buồn cười: “Lệ Phi, chẳng lẽ ngươi còn mong khi hắn ngồi lên ngai vàng, hắn sẽ bảo vệ ngươi sao? Ngươi phạm tội mưu phản lại làm ra những chuyện ô nhục như vậy. Ngươi và con trai con gái ngươi đều khó tránh khỏi cái chết, còn hắn thì sẽ tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Ngươi thấy cam lòng được sao? Để một kẻ như hắn giẫm qua xác ngươi mà lên ngôi…”
Tiêu Nam Bạc lên tiếng cắt ngang: “Hoàng hậu nương nương!”
Hứa Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn, như thể đang nhìn Tiêu Hoài Trác thời trẻ: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Người đâu, áp giải hắn xuống.”
Tiêu Nam Bạc vốn dĩ chưa hề lo lắng.
Dù Hứa Hoàng hậu có tới, bà cũng cần một người kế vị ngai vàng, Tiêu Nam Tuân thì đã hoàn toàn vô vọng, nhưng hắn vẫn có thể thương lượng được. Mẫu phi của hắn nhu nhược dễ bị chèn ép, hắn không ngại tôn Hứa Hoàng hậu làm mẫu hậu, để bà trở thành Thái hậu.
Nhưng ai ngờ Hứa Hoàng hậu lại không cho hắn một chút cơ hội nào.
Tiêu Nam Bạc nhìn Hứa Hoàng hậu, lại nhìn sang Mộ Lăng – hoặc phải gọi là Tiêu Nam Mộc đang đứng bình thản bên cạnh từ đầu đến cuối chưa từng lui ra ngoài, dường như trong một khoảnh khắc, hắn đã hiểu ra điều gì đó. Trong ánh sáng lập lờ, hắn nhếch miệng nói: “Phụ hoàng sẽ không bao giờ cho phép!”
Hắn hiểu Phụ hoàng mình cũng như hiểu chính bản thân hắn vậy.
Hắn ghen tị vì Tiêu Nam Tuân giành được toàn bộ tình yêu thương của Phụ hoàng. Hắn biết rằng Phụ hoàng cũng ghen tị với Hoài Cẩn Thái tử.
Hứa Hoàng hậu lại nhìn hắn, trên mặt bà còn nở nụ cười xán lạn: “Bổn cung biết chứ, thế nên mới càng phải làm như vậy. Hoài Cẩn Thái tử xứng đáng hơn Phụ hoàng ngươi rất nhiều.”
Bà kéo vạt áo dài thườn thượt của bộ quan phục Hoàng hậu bước từng bước đến bên giường của Thuận Đế, ngón tay chạm khẽ vào người đàn ông mà bà từng yêu từng hận. Lúc này, trông ông ta già nua như thể có thể rời khỏi cõi đời bất cứ lúc nào.
Đã đến nước này, bà không còn cảm thấy đau nhiều nữa.
Thanh xuân và thời gian của bà đã vĩnh viễn không thể quay trở lại được, ngay cả đứa con gái đoản mệnh và đứa con trai chưa kịp thành hình đã bị hạ thuốc độc phá bỏ cũng sẽ không bao giờ trở lại, dù cho khi đó bà còn chưa biết rằng ông ta căn bản không dám thừa nhận đứa con của bà.
Vậy chẳng phải bà cũng nên diệt sạch dòng dõi con cháu của ông ta hay sao?
Tất nhiên bà biết rõ ông ta đố kỵ với Hoài Cẩn Thái tử, càng biết rõ những gì ông ta đã làm với con trai của mình. Thế nên bà sẽ để người mà ông ta ghét nhất lên thừa kế ngôi vị, thiên hạ này chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn như vậy nữa rồi.