Thuận Đế  nhốt trong tẩm cung, một tay ôm n.g.ự.c đè nén cơn đau như  nôn  máu, đồng thời cố gắng bình tĩnh . Kính Quý Phi   sợ đến mức mềm nhũn cả  lúc  cũng  hồi phục sự trấn tĩnh, đang bưng thuốc đút cho Thuận Đế.
Các t.h.i t.h.ể  la liệt khắp xung quanh cũng   khiêng  ngoài, cấm quân cũng  rút , chỉ còn  mấy thái giám đang run rẩy  dám nhúc nhích.
Suy cho cùng Tiêu Nam Tuân vẫn còn đang đợi ông hạ chiếu thư nhường ngôi, lúc   sẽ  ngu ngốc đẩy sự việc đến mức  còn đường lùi.
Thế nhưng, khi những âm thanh đao kiếm hỗn loạn ngoài    nữa vang lên, Thuận Đế ngẩng đầu lên, phát hiện đứa con trai của     mất  lý trí, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ ngầu, trong tay cầm trường kiếm xông thẳng  trong.
Kính Quý Phi giật  kinh hãi, cả  loạng choạng nghiêng qua một bên ngã từ  mép giường xuống đất.
Tiêu Nam Tuân  thèm  đến bà , giơ chân đá mạnh một cú khiến Kính Quý Phi  rạp  đất kêu rên đau đớn. Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh vội vàng chạy đến đỡ mẫu phi,  đúng lúc ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân lướt qua gương mặt chính trực của Tiêu Nam Thanh, khiến  nhớ đến những lời khen ngợi mà Thuận Đế từng dành cho    , ngọn lửa giận vô cớ lập tức bùng lên trong .
Thuận Đế còn  kịp quát mắng hành vi bạo ngược của ,  thấy Tiêu Nam Tuân vung kiếm đ.â.m thẳng  n.g.ự.c Tiêu Nam Thanh vốn đang tập trung đỡ lấy mẫu phi của   một chút phòng  nào.
Ngay  đó, Kính Quý Phi gào thét lên một tiếng đau đớn đến thấu trời: “Thanh nhi! Thanh nhi!” Bà  ôm lấy  thể dần trở nên rã rời của Tiêu Nam Thanh, cả  lập tức rơi  cơn hoảng loạn cực độ.
Thuận Đế cũng  kìm nổi tức giận: “Tiêu Nam Tuân! Ngươi là đồ súc sinh!”
Tiêu Nam Tuân  bật   Thuận Đế, nụ  đó méo mó đến điên dại: “Nhi thần  tàn sát   suốt cả đêm , bây giờ Phụ hoàng mới mắng nhi thần,   là  muộn  ?”
Hắn bắt đầu điên cuồng đảo mắt tìm kiếm khắp nơi như kẻ mất trí: “Ta còn hai   nữa  … Nếu g.i.ế.c hết bọn họ, Phụ hoàng sẽ  còn ai khác để kế vị nữa, cũng  thể sinh thêm đứa nào nữa… Có  lúc đó sẽ chỉ còn   ?”
“… Đại ca ngươi cũng  ngươi g.i.ế.c  ?”
“Ta  gì  Đại ca,    Đại ca,  dựa   mà  Đại ca của ?” Những lời trong miệng Tiêu Nam Tuân càng lúc càng lộn xộn: “Ta sẽ g.i.ế.c ,  chắc chắn sẽ g.i.ế.c , lẽ    g.i.ế.c  từ lâu ,    thể tha thứ cho  sống đến bây giờ… Hắn  thầm  nhạo  bao lâu ?”
Hắn vung trường kiếm tứ tung, trong điện vang lên những tiếng la hét thảm thiết hết đợt  đến đợt khác.
“Dừng tay! Tiêu Nam Tuân! Dừng tay!”
Hắn  giơ chân đá thêm một  nữa,  định bồi thêm một nhát đao thì bỗng  thấy một giọng nữ hoảng loạn vang lên: “Tuân nhi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-311.html.]
Lệ Phi    xuất hiện ở cửa điện từ khi nào,  thấy cảnh tượng thê thảm và Tiêu Nam Tuân như điên như dại  mắt, bà  loạng choạng bước  như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tiêu Nam Tuân  thấy tiếng gọi, cả   cứng đờ, cuối cùng cũng dừng tay .
Lệ Phi vác bụng bầu đẩy cung nữ đang đỡ   loạng choạng tiến  trong. Bà  dường như  đến gần Tiêu Nam Tuân nhưng   dám, sắc mặt tái nhợt khẽ : “Sao  thành  thế … Con bình tĩnh   Tuân nhi.”
Thấy Tiêu Nam Tuân  dần dần trấn tĩnh , bà  đưa tay  nắm lấy ống tay áo của .
Không ngờ Tiêu Nam Tuân lập tức né tránh .
Ánh mắt   về phía mẫu phi của  đầy tăm tối và ngập tràn đau khổ.
Lệ Phi chợt giật , một cảm giác bất an đầy đáng sợ dâng lên trong lòng bà .
Tuân nhi… Tuân nhi của bà   điều gì  ?
Trong tẩm điện xa hoa của hành cung nơi Hoàng Đế hạ giá, mùi trầm hương vẫn còn đang cháy trong lò tỏa  hương gỗ sâu lắng và tĩnh mịch, dù hương thơm ngào ngạt kéo dài nhưng vẫn  thể che lấp  mùi m.á.u tanh đến ngạt thở.
Khi Thuận Đế  thấy dáng vẻ hiện tại của Lệ Phi, mới ban đầu ông còn thấy xót xa, nhưng ngay  đó cơn giận dữ  bùng lên trong lòng ông.
—  là con trai  mà bà   nuôi dạy nên!
Nếu   sự tình sẽ như thế , khi xưa ông  nên sủng ái hai  con họ đến mức để lòng tham của họ ngày một lớn dần. Chỉ một bước sơ suất, bây giờ họ   ngược cắn trả ông.
Hiện tại, Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh    đ.â.m chết, Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc  rõ sống c.h.ế.t  , Tiêu Nam Tuân thì  điên cuồng mất trí. Rõ ràng cục diện bên ngoài   còn  trong tầm kiểm soát của ông nữa. Sau đêm nay, trong cung điện , đại nghiệp trăm năm của Đại Ung cũng   sẽ  về …
Trong đêm lạnh lẽo, ông đột nhiên cảm thấy một nỗi thê lương kỳ lạ.
Thuận Đế ho khan liên tục, thái giám  cận đang hầu hạ chỉ  thể nhân lúc Tiêu Nam Tuân  chú ý lặng lẽ bò đến bên giường,  nhỏ: “Thánh thượng, bảo trọng long thể…”
 ánh mắt của gã  dè dặt  về phía Tiêu Nam Tuân đang đối đầu với Lệ Phi, sợ rằng chỉ cần  kích động sẽ lao  g.i.ế.c vua g.i.ế.c cha ngay.
Dưới ánh nến soi rọi, trong lòng bàn tay của Hoàng Đế là một vệt m.á.u đỏ thắm hiện rõ.