PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:49:30
Lượt xem: 49
Từng ngọn cỏ, từng cây xanh trong phủ đều mang lại cảm giác thân thuộc lạ thường. Cây ngọc lan con mà họ đã trồng vào ngày thành hôn giờ đã lớn lên ra hình ra dáng, chỉ việc đợi đến ngày nó sẽ cao lớn che phủ cả khoảng trời.
Trong thư phòng của hai người, những cuốn sách cùng đồ vật nhỏ lẻ trước khi đi hối hả chưa kịp sắp xếp vẫn còn bừa bộn chất đống ở đó. Khi ấy, Lục Vô Ưu vừa mới được thả ra khỏi ngục lại phải lập tức lên đường, nên phần lớn đồ đạc không kịp thu dọn.
Với Hạ Lan Từ, điều nàng nhớ nhất chắc chắn là gian tắm trong phủ.
Ở quan phủ Hoảng Châu không có phòng tắm riêng, mỗi lần tắm gội đều rất bất tiện.
Về điểm này, Lục Vô Ưu hiển nhiên cũng cảm nhận rất sâu sắc. Vừa về đến nhà, hắn đã cho người đun nước tắm. Hạ Lan Từ còn lo lắng vết thương của hắn chưa lành hẳn, nàng đứng bên ngoài cửa gõ cửa.
Lục Vô Ưu cởi bỏ quần áo, ngâm mình trong nước, kéo dài giọng một cách lười biếng: “Vào đi.”
Hạ Lan Từ ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trái tim đã đập loạn nhịp, đáp: “… Ta vào để kỳ lưng cho chàng.”
Lục Vô Ưu nở nụ cười không đứng đắn bắt đầu trêu chọc: “Muốn xem ta tắm thì cứ đi thẳng vào là được, ta chẳng ngại đâu, dù sao cũng có qua có lại mà.”
Hạ Lan Từ cắn môi, cúi đầu nhìn vào vết thương của hắn, nói: “Chàng có gì ta chưa thấy đâu, không cần phải cố ý đến nhìn.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Đó không phải là lời hắn định nói.
Nhưng có lẽ điều Lục Vô Ưu nhớ nhất chính là đầu bếp trong phủ.
Mặc dù thịt dê nướng và món lẩu nhúng đều ngon, nhưng Hoảng Châu dù sao cũng là vùng xa xôi, vật tư không phong phú. Thêm vào đó, khẩu vị của Lục Vô Ưu lại thiên về ẩm thực Thanh Châu, ưa thích các món nhạt và ngọt thanh.
Còn Hạ Lan Từ thì ăn gì cũng được. Nàng thấy hắn nhướn mày, đôi mắt hoa đào lóe lên tia mong đợi, thân thể thư thái dựa vào ghế, trong tay cầm một chén trà nhỏ tinh xảo, dáng vẻ trông rất hứng thú.
“Có chuyện gì sao?” Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn nàng.
Hạ Lan Từ lảng tránh ánh mắt, đáp: “Không có gì.” Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe môi nàng.
Sau đó, nàng cũng khẽ thả lỏng hai vai, thoải mái dựa vào ghế, nói: “Chỉ là cảm thấy, còn sống thật tốt.”
Ánh nắng xuân chiếu qua cửa sổ mang theo sự ấm áp phủ lên hai người một lớp viền vàng, dần tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà rực rỡ.
Cả căn phòng yên tĩnh và an lành.
Hoa Vị Linh thì hơi hấp tấp, vừa về không bao lâu đã hỏi: “Khi nào thì đi tìm huynh ấy?”
Lục Vô Ưu đáp: “Không cần gấp, bây giờ tìm hắn e là không tiện.”
Mộ Lăng đã trở về Kinh thành được một thời gian. Thân phận của y đã dấy lên một cơn sóng lớn trong triều đường, thậm chí là khắp Kinh thành. Hiện giờ từ đầu đường đến cuối ngõ còn có thể nghe thấy người ta bàn tán xôn xao, trở thành đề tài bàn luận mới trong Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-304.html.]
“Hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử đã trở về!”
“Là con trai ruột năm xưa bị mất tích của Hoài Cẩn Thái tử đó! Đã lưu lạc nhân gian không biết bao nhiêu năm, không ngờ vẫn còn sống!”
“Thật đáng tiếc cho Thái tử và Thái tử phi năm ấy…”
Thực ra, cái tên Hoài Cẩn Thái tử đã lâu không còn được nhắc đến trong dân gian, nhưng vì khi xưa Hoài Cẩn Thái tử quá nổi tiếng, ai ai cũng biết đến và đều cho rằng nếu như ngài ấy đăng cơ, Đại Ung sẽ có một thời kỳ thịnh thế chưa từng có. Sự oan khuất và cái c.h.ế.t bất ngờ của ngài ấy đã để lại một sự tiếc nuối khiến người ta mãi không quên.
Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến phong thái của hậu duệ Hoài Cẩn Thái tử, nhưng không ngờ sau khi về Kinh, y lại sống ẩn dật, cũng ít khi lộ diện.
Trong triều thần lại càng có nhiều sóng ngầm bắt đầu lay chuyển. Người ta cho rằng sự trở về của y vào thời điểm này thật sự khó xử. Hiện nay, Thuận Đế đã đăng cơ, dòng dõi Hoài Cẩn Thái tử không nên xuất hiện, đặc biệt là khi đang ở vào thời điểm quan trọng để lập trữ quân, tình huống này quả thực là gây thêm rắc rối.
Thậm chí, có những triều thần ủng hộ Đại Hoàng tử còn cho rằng Sở Tổng binh không biết điều, võ tướng quả nhiên chỉ biết đánh trận, chẳng hiểu gì về triều chính! Chỉ giỏi chuốc thêm phiền hà!
Cũng có người cảm thán Sở Tổng binh trung thành và nghĩa khí. Phụ thân của ông ấy năm xưa từng là một trong những võ tướng là sư phụ dạy võ cho Hoài Cẩn Thái tử. Sở Tổng binh dù là thuộc hạ nhưng cũng là bạn tri kỷ của Thái tử. Dù có phải liều mạng đắc tội với Đương kim Thánh thượng, ông ấy cũng muốn khôi phục danh phận cho Mộ Lăng, dù cho sau chuyện này, tương lai của ông ấy sẽ chẳng còn thấy ánh sáng.
Trong triều đình, thực ra có không ít người từng là môn hạ của Thái tử, suy cho cùng năm đó ai ai cũng tự hào khi được có liên quan đến Chiêm sự phủ. Nhưng giờ đây, chỉ có số ít những bề tôi không màng đến quan vị mới dám đến cửa thăm vị Hoàng tôn tiền triều này.
Nơi ở của vị Hoàng tôn này cũng thật khó xử. Y sinh ra trong Đông cung, mà Hoài Cẩn Thái tử gần như cả đời chưa từng rời khỏi Đông cung. Nhưng hiện giờ để y quay lại Đông cung thì nói thế nào cũng không hợp lý. Thuận Đế cũng không hạ chỉ cho Mộ Lăng đến tẩm điện nào khác, nên y chỉ có thể tìm một ngôi nhà dưới chân Hoàng thành để ở tạm.
Cửa nhà luôn có người tò mò ngó nhìn, Cẩm Y Vệ và quan binh tuần tra cũng thường xuyên đi qua.
Lục Vô Ưu đoán rằng, có lẽ bất kỳ vị đại thần nào đến thăm Mộ Lăng cũng đều bị ghi chép lại, để sau này tính sổ một lượt.
Hoa Vị Linh rất thắc mắc: “Trở thành Hoàng tộc mà lại phiền phức đến thế sao? Đến gặp mặt cũng không được.”
Lục Vô Ưu đáp: “Là do thân phận của hắn đặc biệt phiền phức mà thôi. Nếu bất cẩn có khi cả đời sẽ bị giam cầm trong đó.”
Hoa Vị Linh chà xát hai tay, hăng hái nói: “Vậy chúng ta có cần đi cứu huynh ấy không?”
Lục Vô Ưu đáp: “Giờ chưa cần vội. Nếu muội có điều gì muốn nói, ta sẽ truyền tin cho hắn, tiện thể giúp muội truyền lời luôn.”
Hạ Lan Từ ngồi nghe bên cạnh buộc miệng hỏi: “Chàng vẫn có thể liên lạc với hắn sao?”
Lục Vô Ưu gật đầu, nói: “Ta còn cử người bảo vệ hắn trên đường nữa. Chuyện viện quân chẳng phải còn nợ hắn một ân tình đó sao, ít nhiều cũng phải đáp lại chút đỉnh.” Nếu Mộ Lăng đã công khai thân phận, tạm thời Lục Vô Ưu cũng được an toàn. Y không thể quấn lấy Hoa Vị Linh, Lục Vô Ưu cũng không đến mức sinh lòng thù địch với y.
Hoa Vị Linh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe có vẻ đáng thương quá.”
Lục Vô Ưu nhìn vẻ mặt đăm chiêu của muội muội bèn ngắt lời: “Trên đời này có rất nhiều người đáng thương.”
Hoa Vị Linh lại suy xét: “Cũng phải.”
Sau khi trở lại Kinh thành, Lục Vô Ưu bận rộn với công vụ và xã giao. Giờ đây, hắn đã thăng chức thủ thành, Lệ Phi và Nhị Hoàng tử đã mất đi Thánh ân, thời thế thay đổi, giờ đây hắn đã nắm lại quyền hành.
Hạ Lan Từ cũng bận rộn ứng phó với những bái thiếp được gửi đến, số lượng tăng gấp nhiều lần so với trước đây. Điều khiến nàng kinh ngạc nhất là Lục phủ còn nhận được bái thiếp của Tam Hoàng tử, nội dung là muốn thỉnh giáo văn chương.