Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 298

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:46:52
Lượt xem: 51

Đợi đến khi Hạ Lan Từ tỉnh lại sau gần hai ngày hai đêm không ngủ, bên ngoài đã bụi lắng gió yên, Sương Chi mang theo chậu rửa mặt và bát thuốc đã sắc xong đưa tới, lo lắng nói: “Phu nhân… mà thôi, tiểu thư, người tỉnh rồi! Đây là thuốc bổ, người uống trước đi.”

Hạ Lan Từ cầm bát thuốc nói: “Cô gia đâu?” Ngay sau đó nàng nhận ra trọng điểm mình hỏi không đúng cho lắm, bèn sửa lời: “Binh lính Bắc Địch rút lui chưa? Thành đã giữ được chưa? Viện quân là ai? Bây giờ tình hình thế nào rồi? Những người khác vẫn ổn chứ?”

Sương Chi bất lực nói: “Tiểu thư, người hỏi một hơi nhiều như vậy, nô tỳ trả lời thế nào được, người đợi nô tỳ nghĩ lại đã.”

Hạ Lan Từ chăm chú nhìn nàng ấy, nói: “Em cứ từ từ trả lời từng câu một.”

“Cô gia không sao, ngài ấy nghỉ ngơi một lúc lại đi nghị sự rồi, cô gia còn đến thăm tiểu thư, nhưng lúc ấy người vẫn đang ngủ!” Sương Chi lắc đầu nói tiếp: “Quân Bắc Địch đã bị đánh bại! Thành đã giữ được! Nhưng cũng nguy hiểm lắm, nghe nói quân Bắc Địch suýt nữa đánh vào tận tầng trong cùng của ải thành, à… còn viện quân, viện quân hình như là một Tướng quân hay Tổng binh nào đó ở bên Hoảng Châu, phải rồi, nô tỳ còn gặp Sở tiểu thư nữa! Suýt

quên mất điều quan trọng nhất! Tiểu thư, vị Mộ công tử đó hóa ra là người con trai còn lại trên đời của Hoài Cẩn Thái tử! Hình như chính hắn đã đưa tin cầu viện gọi người đến, nghe nói hắn còn rất giống Hoài Cẩn Thái tử, vị tướng quân kia nhìn thấy hắn còn khóc đấy! Hoa tiểu thư cũng không sao, hiện đang ngủ ở phòng bên cạnh!”

Hạ Lan Từ sực hiểu ra, Hoài Cẩn Thái tử c.h.ế.t sớm như vậy, ngoại trừ những người lớn tuổi có thân phận ra, phần lớn những người còn lại chắc hẳn chỉ thấy ngài ấy qua bức họa, chẳng hạn như nàng và Lục Vô Ưu.

Nhưng giữa bức họa và người thật, từ trước đến nay luôn có sự khác biệt rất lớn.

Chỉ là không ngờ rằng, trước kia y nhất quyết kháng cự lại hai lựa chọn Lục Vô Ưu đưa ra đến thế, mà lần này lại dứt khoát quyết định — chấp nhận trở về với thân phận thật sự của mình.

Những âm mưu mai phục sắp tới e rằng sẽ không ít, dù sao thân phận của y quả thật rất khó xử, đặt y ở biên cương, có lẽ Thuận Đế cũng không yên tâm. Hoài Cẩn Thái tử năm đó thật sự có thanh thế quá lớn, khả năng cao sẽ bị đưa về Kinh thành, giả sử Mộ Lăng có thể sống mà quay về được…

Hạ Lan Từ rửa mặt, uống ừng ực hết bát thuốc, cơ thể vẫn còn thấy mệt mỏi, cuộc đời này của nàng chưa từng trải qua những giây phút chấn động thế này, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng đáng giá, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống đáng giá đến vậy.

Uống thuốc xong, cơ thể đã có sức sống hơn, nàng chống tay muốn xuống giường.

“Ta đi xem thế nào.”

Trên người Lục Vô Ưu vẫn còn tác dụng của thuốc, vì thế vẫn có thể giữ được tinh thần nhất định.

Ai cũng biết lần này hắn ra sức nhiều nhất, ngủ ít nhất, cũng là người mệt nhất, thế nên ai gặp đều khuyên hắn đi nghỉ ngơi trước, đằng sau chỉ còn mấy chuyện vặt vãnh, nhưng Lục Vô Ưu trước nay làm việc đều có trước có sau, trong lòng không yên nên nằm nghỉ chưa được bao lâu lại ngồi dậy.

Tuy rằng giờ đây trông hắn thật sự giống một vị quan văn yếu ớt mặt mày tái nhợt, nhưng bất kể tướng lĩnh hay là dân chúng đi ngang qua nhìn thấy vị thanh niên tuấn dật bước đi khoan thai, dáng người thẳng tắp ấy đều thấy kính nể, ai nấy đều dạt ra nhường đường, cung kính gọi hắn một tiếng “Lục đại nhân,” Lục Vô Ưu cũng nhã nhặn chào hỏi lại.

Thủ cấp của Sát Can giờ vẫn còn treo trên thành lầu, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hả giận.

Vào lúc không còn ai tin rằng tòa thành này có thể trụ vững, chính vị đại nhân này đã chống đỡ làm trụ cột cho tất cả.

Thực ra, chính Lục Vô Ưu cũng có hơi bất ngờ khi Mộ Lăng lực chọn khôi phục thân phận vào lúc này, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong những tình thế không còn lựa chọn nào khác của y.

Công việc còn lại đại khái chỉ là thống kê thương vong và tổn thất, báo cáo mọi thứ đúng sự thật, an ủi và khen thưởng binh sĩ cùng với việc Lục Vô Ưu từng hứa sẽ dựng bia kỷ niệm cho nghìn người, khắc tên tất cả những người đã bảo vệ thành trì và nhiều việc lặt vặt khác nữa.

Trong phủ nha, mọi người đang bàn bạc.

Lục Vô Ưu như cảm nhận được gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cô nương mảnh mai xinh đẹp nhà mình đang đứng bên ngoài hành lang.

Hắn ngừng nói vừa định đứng dậy, Hạ Lan Từ đã ngăn lại động tác của hắn. Lúc này sắc mặt nàng cũng tái nhợt như Lục Vô Ưu, trông nàng mong manh yếu ớt đến lạ, nhưng dung nhan lại càng thêm phần rực rỡ đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt, dường như sự tiều tụy không thể làm lu mờ nét đẹp của nàng.

Hạ Lan Từ nói: “Việc thống kê tổn thất và thương vong, ta cũng có thể giúp được. Còn một số người dân mà ta đã kêu gọi đến sau đó không có tên trong danh sách, ta đều đã ghi lại rồi. Nếu có thương vong, hy vọng họ cũng có thể nhận được an ủi.”

Liễu Thông phán không chịu được nữa ôm trán nói: “Phu thê hai người như thế là đủ rồi đấy! Mau đi nghỉ ngơi đi! Nghỉ khỏe rồi chúng ta lại bàn tiếp! Ta cũng phải đi ngủ một chút đã, mệt c.h.ế.t đi được…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-298.html.]

Vu tham tướng liếc trộm sang, thầm nghĩ, phu nhân đã đẹp thế này, Lục Vô Ưu còn nỡ bỏ lại để liều mạng, quả nhiên đại nhân không phải người bình thường.

***

Hạ Lan Từ cũng không ngờ mình vừa đến đã bị khuyên đi.

Lục Vô Ưu vốn muốn tiếp tục bàn bạc nhưng khi liếc mắt nhìn sang Hạ Lan Từ, hắn liền đứng dậy kéo nàng đi.

Trên đường phố, có người đang dỡ bỏ lều trại đã dựng tạm thời, có người đang giúp đỡ đưa thương binh, các quán ăn tửu lầu cũng đã mở cửa trở lại, chủ yếu là mọi người đều đói, lúc hai người họ đi ngang qua nhìn thấy có quầy bán khoai lang nướng bên đường, ông chủ vừa nướng khoai thơm phức trong cái lò ống vừa lẩm bẩm trong miệng: “Làm quan không vì dân chẳng bằng nướng khoai lang còn hơn. Ấy, khách quan, ngài có muốn ăn thử khoai lang nướng không?”

Hạ Lan Từ khẽ ghé mắt nhìn sang, hít vào một hơi.

Lục Vô Ưu bước tới, còn chưa kịp mở miệng, người bán khoai đã lập tức nhét cho hắn hai củ khoai vừa nướng xong: “Lục đại nhân, cái này cho ngài… Đợi đã, đợi đã, không cần trả tiền đâu! Ngài mà trả tiền, sau này tiểu nhân chẳng biết giấu mặt vào đâu, ngay đêm nay phải xấu hổ mà cuốn gói rời khỏi thành mất!”

Một lát sau.

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu mỗi người cầm một củ khoai nướng, cố gắng ăn một cách thanh nhã hết sức có thể.

Hai người vốn tao nhã trước đây chưa từng thử ăn món này, bây giờ thật sự thấy đói bụng, hơn nữa… khoai lang nướng quá thơm.

Khoai lang nướng vừa ra lò nóng hổi thơm phức, cho vào miệng đã mềm nhũn, vừa thơm vừa ngọt.

Lục Vô Ưu ăn rất nhanh, nhìn sang thấy Hạ Lan Từ vẫn còn nhấm nháp từ từ, bèn nói: “Nếu nàng thích, ta mua thêm hai củ nữa.”

Hạ Lan Từ nuốt miếng khoai xuống mới gật đầu: “Được”

— Thực sự là đói quá rồi.

Lục Vô Ưu phì cười, sai người đi mua thêm hai củ nữa.

Khi quay trở về phủ, Hạ Lan Từ đã ăn no, nàng vừa lau sạch ngón tay dính bẩn đã thấy Lục Vô Ưu cởi áo ngoài vừa thay, trên người chỉ mặc trung y, hắn đẩy nàng xuống giường, nói: “Ngủ đi.”

Hạ Lan Từ vốn đã nằm xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn nghiêng người sang hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi, để ta xem xem!”

Lục Vô Ưu nói: “Đã thay thuốc rồi, không sao.” Hạ Lan Từ nói: “Vậy cũng phải để ta xem thử!”

Lục Vô Ưu nhướn mày nói: “Nàng muốn cởi đồ ta đến vậy sao?”

Hạ Lan Từ chỉ thẹn thùng trong giây lát, chẳng mấy chốc đã nghiêm mặt đáp lại: “Đừng dùng mấy lời này để qua loa với ta!”

Lục Vô Ưu nghiêng người sang, vòng tay qua dưới gáy nàng giữ lấy bả vai ôm nàng vào lòng nói: “Ngủ dậy rồi xem.”

Hạ Lan Từ còn muốn cố gắng thêm chút nữa, dù sao nàng cũng vừa mới ngủ dậy, nhưng lại thấy Lục Vô Ưu nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ xuống che đi quầng thâm nhạt dưới mí mắt, cứ giữ tư thế này bắt đầu thở đều ngủ thiếp đi.

“Đợi đã…”

Hạ Lan Từ cựa quậy, phát hiện hắn ngủ rồi mà vẫn ôm nàng rất chặt.

Nàng thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nhích người trong lòng hắn để tìm được một vị trí thoải mái hơn rồi cũng nhắm mắt lại.

Được rồi, bây giờ cho dù trời có sập xuống, cũng phải đợi đến khi họ tỉnh lại rồi hẵng nói.

Loading...