PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:41:23
Lượt xem: 53
Mặc dù những lời của Mộ Lăng có thể là để khuyên Lục Vô Ưu đừng cố chấp vào chốn quan trường.
Mộ Lăng khựng lại, dường như nhớ ra điều gì đó. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nói: “Ta mất trí nhớ rồi.”
… Dường như một cái cớ có thể dùng đến tám trăm lần.
Hạ Lan Từ có hơi giận, nàng không cho rằng Lục Vô Ưu đang làm việc vô ích: “Mộ công tử, ta cho rằng làm quan không chỉ vì quyền lực. Nếu như công tử chỉ nghĩ như vậy, thì thực sự không cần…”
Nàng thầm cân nhắc xem phải nói làm sao để lời lẽ mình không quá thẳng thắn.
Lục Vô Ưu thì ngược lại, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Có thể là do tộc Tiêu thị họ đều không có trái tim, Hoài Cẩn Thái tử chẳng qua cũng là thổi phồng hơn thực tế.”
Mộ Lăng đột nhiên nói: “Không phải vậy.” Lục Vô Ưu thản nhiên nhướng mày: “Hửm?”
Mộ Lăng nói: “Ông ấy muốn làm một Hoàng Đế tốt, nhưng vì quá hết lòng hết sức nên mới bị người ta đề phòng, cũng vì tư tưởng chính trị của ông ấy chạm đến lợi ích của thế gia nên mới bị người ta hãm hại đến bỏ mạng. Nếu theo cách nghĩ của ông ấy, có lẽ thật sự có thể khiến thiên hạ thái bình, bá tánh không lo cơm áo, nhà nước lập lại an ninh và trật tự vốn có.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?” Mộ Lăng điềm tĩnh đáp lời: “Vừa mới nhớ ra.”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy còn gì để hỏi nữa?”
Hoa Vị Linh nửa hiểu nửa không, nàng ấy hoàn toàn không có hứng thú với triều đường Đại Ung, từ nhỏ đã theo cha mẹ phiêu bạt giang hồ, đi khắp trời nam đất bắc ngắm nhìn phong thổ nhân tình, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nhưng có một số chuyện nàng ấy vẫn biết.
Hoa Vị Linh quay đầu nhìn Mộ Lăng nói: “Huynh thật sự có thể làm Hoàng Đế à?”
Mộ Lăng khi nói chuyện với nàng ấy, giọng điệu sẽ vô thức dịu đi một chút: “Không chắc lắm.”
Hoa Vị Linh nói: “Vậy có thể làm Hoàng Đế tốt không?”
Mộ Lăng bất giác cười khổ: “Điều này cô nương làm khó ta rồi.” Hoa Vị Linh giật mình: “Huynh muốn làm hôn quân sao?”
Mộ Lăng giải thích: “Là ta không chắc có làm được Hoàng Đế không.”
“Ồ.” Hoa Vị Linh gật đầu nói: “Vậy nếu làm được, huynh có thể làm Hoàng Đế tốt không? Kiểu mà không để bá tánh phải chịu đói khổ ấy. Lúc ta cứu huynh về, à có lẽ huynh không nhớ rồi, trên đường đi chúng ta đã gặp phải nhiều dân chạy nạn vì đói khát, ta còn mua lương phát cháo nữa, với cả lúc chúng ta rời khỏi Kinh thành cũng thấy… Khi đó không phải huynh cũng thấy họ rất thảm sao, mặc dù…” Nàng ấy lẩm bẩm: “Nhìn chúng ta lúc đó cũng như đang chạy nạn vậy.”
Mộ Lăng im lặng nói: “Có lẽ chuyện này không hề đơn giản như vậy…”
Hoa Vị Linh cười nhẹ, lúm đồng tiền thoáng hiện: “Chuyện là do con người làm ra mà, huynh cố gắng xem sao, huynh xem huynh xuất sắc thế mà, đến cả thoại bản cũng biết viết luôn đó…”
Mộ Lăng: “…”
Hai việc này dường như không có cùng độ khó mà.
Lục Vô Ưu hời hợt vỗ vai Mộ Lăng: “Trời khuya rồi, về ngủ thôi. Mộ công tử cứ từ từ suy nghĩ kỹ càng, ta sẽ để mắt đến động tĩnh của các Cẩm Y Vệ ở Hoảng Châu, trước khi bọn chúng phát hiện ra ngươi, tốt nhất ngươi nên cho ta một câu trả lời rõ ràng.”
Giải quyết xong đám người này cũng đủ nhức đầu rồi, hắn cũng đâu thật sự có ý định đối đầu với Đại Ung.
Hạ Lan Từ cũng vô thức ngáp dài một cái, xoa đầu Hoa Vị Linh: “Muội cũng về ngủ sớm đi.”
Trên đường về, đêm khuya vắng vẻ.
Hạ Lan Từ mới nhỏ giọng hỏi: “Chàng có nghiêm túc không vậy?”
Lục Vô Ưu đáp: “Dù sao cũng phải giật dây cho hắn khôi phục thân phận trước, đến bước bị giam cầm vẫn còn một đoạn đường dài. Hơn nữa Tiêu Hoài Trác bây giờ có lẽ chỉ theo quán tính phái người truy sát Mộ Lăng, điều ông ta sầu não nhất vẫn là chuyện lập người kế vị.”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ: “Vậy có khả thi không?”
“Khởi binh tạo phản thì đừng mơ nữa, dù Hoài Cẩn Thái tử có thế lực trong quân đội. Lúc biên soạn Tuyên Đế Thực Lục ta nhớ rõ, thuộc hạ cũ của Hoài Cẩn Thái tử có làm biên tướng ở Hoảng Châu này. Một khi khai chiến chắc chắn sẽ có thương vọng nặng nề, hơn nữa nội chiến ở Đại Ung sẽ chỉ khiến Bắc Địch chiếm lợi. Mặc dù nghe nói mấy vị Vương tử của Bắc Địch bây giờ cũng đang tranh giành kịch liệt, nhưng ai biết được khi nào họ sẽ đánh tới chứ.”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói tiếp: “Đi theo con đường cung đấu này biết đâu còn có hy vọng, xem Tiêu Nam Tuân và Tiêu Nam Bạc có thể đấu đá nhau c.h.ế.t không, để người khác ngồi ngoài hưởng lợi, Tiêu Hoài Trác chẳng phải cũng nhờ cách này mà lên ngôi sao? Dù sao cũng là chuyện Tiêu gia nhà họ, triều
thần cũng sẽ không nhúng tay vào, dựa vào danh tiếng của Hoài Cẩn Thái tử nói không chừng còn có người ủng hộ, chưa kể ngày trước Từ Các lão cũng từng giảng kinh sách cho Hoài Cẩn Thái tử.”
Hạ Lan Từ nói: “Chẳng phải còn có những Hoàng tử khác sao? Nhưng nếu đều còn nhỏ tuổi quá thì quả thật…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-286.html.]
Thấy nàng đang nghiêm túc suy nghĩ, Lục Vô Ưu tiến lại gần móc lấy một lọn tóc của nàng quấn quanh ngón tay mình đùa nghịch: “Nàng thật sự muốn thấy Mộ Lăng lên ngôi sao?”
Nàng đến vội vàng, tóc cũng chưa vấn gọn, chỉ buộc đơn giản sau đầu. Hạ Lan Từ gật đầu: “Dù sao cũng tốt hơn hai người kia.”
“Đừng nhắc chuyện đó nữa, nói xem vừa rồi lúc nhảy vào lòng ta, nàng đã nghĩ gì vậy?”
Hắn chuyển chủ đề như gió, Hạ Lan Từ ngẩn ra nói: “Chẳng nghĩ gì cả, chỉ là…” trực tiếp nhảy vào thôi.
Lục Vô Ưu nói: “Nói thêm đi.”
Hạ Lan Từ mơ hồ đáp: “Lúc lưỡi d.a.o kề cổ ta, ta cũng rất sợ hãi…” “Sau đó thì sao?”
“Lần sau ta sẽ luyện tập nhiều hơn, phản ứng nhanh hơn, trước khi gã kề tới phải tránh ngay đi.”
Lục Vô Ưu tiếp tục: “Rồi sao nữa?”
Hạ Lan Từ cố gắng suy nghĩ: “À phải rồi, vòng tay chàng tặng ta vẫn đang đeo, vừa rồi không cần nhảy, thực ra dùng nó móc lên mái nhà đối diện, nói không chừng cũng có thể chạy thoát được. Ta cũng có thể dùng vai hất gã xuống, nếu ta bình tĩnh hơn một chút.”
Lục Vô Ưu bất lực quay đầu nhìn nàng: “Ta không hỏi nàng có cách giải quyết nào khác, mà là…”
Lúc này ánh mắt hoa đào của hắn lại như chiếc móc câu nhìn chăm chú vào nàng, giữa trêu chọc và quyến rũ còn xen lẫn chút gì đó khó nói, ánh mắt hắn sáng ngời trăm chuyển ngàn hồi.
Trái tim Hạ Lan Từ chợt đập nhanh hơn một nhịp, đột nhiên quên mất vừa rồi mình định nói gì.
Chỉ cảm thấy có hơi khô miệng.
Ban nãy ngủ lâu chưa uống nước, giờ lại nói nhiều như vậy, nửa đêm thế này khô miệng cũng là bình thường.
Trong lúc Hạ Lan Từ thầm nghĩ chợt vô thức thè đầu lưỡi ra l.i.ế.m môi cho đỡ khô, ánh mắt nhìn Lục Vô Ưu cũng bất giác trở nên dịu dàng hẳn.
Lục Vô Ưu dừng lại, ngón tay đang cầm lọn tóc của nàng siết chặt, con ngươi chớp chớp liên tục: “Rốt cuộc nàng hiểu rồi hay chưa hiểu, sao tự dưng lại bắt đầu quyến rũ ta?”
Hạ Lan Từ hoàn hồn, nhận ra vừa rồi mình đang làm gì, nhưng còn chưa kịp đỏ mặt đã nghiêm mặt nói: “Là chàng quyến rũ ta trước.”
Lục Vô Ưu chậm rãi nói: “Là ai thè lưỡi l.i.ế.m môi trước?”
Hạ Lan Từ nói: “… Là chàng dùng ánh mắt không bình thường nhìn ta trước.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu nhìn nàng càng sâu hơn: “Nàng đang vu khống, ngày nào ta chẳng dùng ánh mắt này nhìn nàng.”
Hạ Lan Từ: “…!”
“Từ rất lâu đã như vậy rồi, chẳng lẽ bây giờ nàng mới nhận ra?”
Hạ Lan Từ còn muốn phản kháng, nhưng quả thật từ trước ánh mắt nhìn người của hắn đã không đứng đắn, nhưng trước đây nàng không cảm thấy, cảm thấy… mình có chút, có chút muốn thân cận với hắn.
Cảm xúc này đến quá đột ngột, mà cũng không tự nhiên.
Hạ Lan Từ nói: “Ta nhận ra rồi, nhưng mà…” Nàng vừa căng thẳng liền cảm thấy môi lưỡi càng khô hơn, thế là lại…
Lục Vô Ưu khẽ nuốt nước bọt, bế bổng nàng lên: “Được rồi, nàng đừng nói nữa.”
Hắn kiễng mũi chân bật nhảy lên bay lên hạ xuống vài cái đã trở về đến sân nhà mình.
Đêm vẫn còn tối đen, đèn đuốc đều chưa thắp, chỉ có một ánh sao trời mờ ảo.
Hạ Lan Từ còn chưa đứng vững đã bị Lục Vô Ưu áp vào góc tường, đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng tim đập và tiếng gõ canh từ đằng xa vọng tới. Trong làn gió đêm lành lạnh, chiếc nồi đồng ăn lẩu vẫn còn đậy nắp đặt trên bàn giữa sân, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ra.
Nàng rên rỉ, không nhịn được vươn hai tay vòng qua ôm lấy cổ Lục Vô Ưu.
Hắn khẽ cười một tiếng, đỡ lấy eo và chân nàng đã mềm nhũn, một tay hắn nắm lấy một bên đầu gối để nàng nhấc chân quấn lấy eo hắn, cả người nàng áp sát vào hắn hơn; tay kia luồn qua tóc dài giữ lấy gáy nàng, trên đuôi mày khóe mắt toát ra vẻ câu hồn nhiếp phách.
Giữa môi lưỡi không còn kẽ hở, thân thể cũng vậy.
Trái tim Hạ Lan Từ đập dồn dập như nổi trống, chỉ nghe thấy giọng điệu trầm khàn của Lục Vô Ưu mê hoặc lòng người: “… Vậy có thể là vì nàng cũng muốn ta.”