Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 285

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:40:46
Lượt xem: 49

Năm đó Hoài Cẩn Thái tử có uy vọng cực cao trong triều đình, ngài ấy văn võ song toàn, là nhân vật tài ba lỗi lạc, trong triều có thể có đến một nửa là phe cánh của Thái tử. Nếu không, đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhiều người tiếc nuối cho ngài ấy như vậy. Những nhân tài mà năm đó ở Chiêm sự phủ để lại cho ngài ấy trị quốc trị thế hiện giờ cũng có không ít người đã đến chức cao vọng trọng.

“Nhưng…” Ánh mắt Mộ Lăng buồn bã nhìn Hoa Vị Linh, ngậm ngùi nói: “Ta chỉ muốn cùng Hoa nữ hiệp phiêu bạt giang hồ mà thôi.”

“Hả?” Hoa Vị Linh lại gãi đầu: “Nhưng chúng ta cũng đâu có phiêu bạt giang hồ đâu, toàn là gấp rút chạy trốn với bị đuổi g.i.ế.c thôi. Huynh thật sự thích cuộc sống như thế này à?”

Mộ Lăng nói: “Cũng không phải là không…”

Lục Vô Ưu cắt ngang lời y: “Chi bằng ngươi nói thẳng là mượn muội ta làm hộ vệ cho ngươi đi.”

Mộ Lăng đáp: “Tại hạ không có ý đó.”

Lúc này, Lục Vô Ưu lục tìm thấy một mảnh tin tức khác, hắn sững sờ, Hạ Lan Từ thấy sắc mặt hắn bất thường cũng ghé mắt sang xem. Tin báo này có liên quan đến Hoa Vị Linh.

Đó là mô tả về diện mạo và đặc điểm của Hoa Vị Linh, cùng một bức họa chân dung kèm theo.

Hạ Lan Từ nhanh chóng nảy lên suy nghĩ, trước đây lúc Hoa Vị Linh cứu Mộ Lăng chắc là không bị phát hiện ra. Khi ở Kinh thành có thể là do may mắn, hoặc có thể ban đầu Mộ Lăng hiếm khi ra ngoài, sau đó thì giống như là tùy tùng của Hoa Vị Linh, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng tóm lại là không thể thu hút sự chú ý.

Sau khi rời khỏi Kinh thành, có lẽ là do thuộc hạ cũ của Hoài Cẩn Thái tử tìm đến Mộ Lăng mới khiến hai người họ tiếp tục bị truy sát. Tuy nhiên, không thể lần nào cũng bịt miệng được vậy nên chắc chắn sẽ có người nhìn thấy diện mạo của Hoa Vị Linh, từ đó mới có những tin tình báo như thế này.

Không giải quyết vấn đề này, không chừng Hoa Vị Linh sẽ bị liên lụy mãi.

Nghiêm trọng hơn nữa là, ngày đó ở Thượng Kinh, không ít người đã từng thấy Hoa Vị Linh với tư cách là muội muội của Lục Vô Ưu, hơn nữa lúc này Hoa Vị

Linh còn đang ở đây, dù có bịt miệng được đám Cẩm Y Vệ này, thì tra đến Lục Vô Ưu chỉ là vấn đề thời gian.

Muội muội của hắn đi làm hộ vệ cho nghịch tặc trong mắt Thuận Đế, chuyện này có nói thế nào cũng không giải thích rõ được.

Hạ Lan Từ chìa ngón tay chọc vào người Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu hiển nhiên cũng nghĩ giống nàng, hắn mở tin báo đó ra, ánh mắt dần lạnh lẽo: “Mộ công tử, ta thấy dự định này của ngươi không khả thi lắm đâu.”

Mộ Lăng cũng nhìn thấy, y khựng lại, nói: “Đây không phải ý của ta, ta bị mất trí nhớ rồi.”

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Lục Vô Ưu đã có ý tưởng.

Hắn cũng không dài dòng nữa: “Bây giờ có hai con đường. Một là Mộ công tử ngươi bó tay chịu trói hoặc giả c.h.ế.t cũng được, nói chung là khiến thân phận trước đây của ngươi bị vô hiệu hóa. Nếu ngươi còn muốn liên quan đến đám thuộc hạ của mình thì đừng tiếp cận muội muội ta nữa. Hai là Mộ công tử ngươi dứt khoát sớm ngày khôi phục thân phận của mình, điều này cũng không khó, Hoài Cẩn Thái tử có nhiều thuộc hạ cũ như vậy, chắc chắn có người đáng tin cậy, có tín vật có nhân chứng, tuyên bố thân phận của ngươi ra. Dù sao ngươi cũng chỉ là một Hoàng tôn, cha ngươi cũng chưa từng thực sự làm Hoàng Đế, không đến nỗi bị cản trở quá nhiều. Như vậy, dù Thuận Đế có thế nào, ngoài mặt cũng sẽ có điều kiêng dè ngươi.”

Hoa Vị Linh thò đầu đến gần đánh giá bức họa của mình rồi nhỏ giọng hỏi Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng giải thích với nàng ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-285.html.]

Mộ Lăng cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che phủ đổ xuống mí mắt, y chậm rãi lên tiếng: “Lục đại nhân thật sự rất ghét ta đúng không. Đi con đường thứ nhất, ta vẫn có xác suất rất cao sẽ chết, cũng không thể nào để Hoa cô nương bảo vệ ta suốt đời. Còn về con đường thứ hai, ta chắc chắn sẽ bị vị tiểu thúc trên danh nghĩa của mình giam cầm lại.”

Lục Vô Ưu ậm ờ không tỏ rõ đúng sai: “Hoặc ngươi có thể cân nhắc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế kia, nói thật trong mấy vị Hoàng tử của Thuận Đế không có ai thật sự xuất sắc cả.”

Hắn đã tiếp xúc thực tế, rất có tư cách phát ngôn.

Mộ Lăng nói: “Nhưng ta cũng không muốn làm Hoàng Đế lắm, làm Hoàng Đế cũng không tự do gì.”

Lục Vô Ưu nói: “Cũng chưa chắc, triều trước từng có Đế vương hai mươi năm không thượng triều, không hỏi thế sự, còn thích cải trang vi hành, thậm chí có người dẫn binh xuất chinh, thật sự làm đến vị trí đó chỉ cần không sợ lời đồn đại sau khi c.h.ế.t đi, còn muốn làm gì thì tùy ngươi.”

Mộ Lăng lặng lẽ suy nghĩ: “Nghe có vẻ như ngươi đang xúi giục ta?”

Lục Vô Ưu hờ hững đáp: “Ta rất muốn đánh ngươi một trận, nhưng vì đã bị ngươi liên lụy nên mới phải nghĩ cách giải quyết vấn đề, hơn nữa ta cũng không thích hai vị Hoàng tử gần đến ngôi vị Thái tử kia. Thực ra bây giờ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi cũng có thể giải quyết vấn đề, nhưng muội muội ta có lẽ sẽ không đồng ý.”

Hoa Vị Linh có lẽ đã coi Mộ Lăng là bạn của nàng ấy rồi.

Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, Mộ Lăng cũng thực sự chưa từng làm việc tội ác tày trời gì, trong chuyện bị truy sát này, y cũng là người vô tội.

Hoa Vị Linh không nhịn được nói: “Ca, huynh hiểu rõ muội thật đó!” Lục Vô Ưu nói: “Muội có thể bớt nói vài câu.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Sao chàng lại cướp lời của ta chứ?

Không đúng, nàng nên kinh ngạc về một chuyện khác mới phải, Lục Vô Ưu thật sự đang xúi giục người ta làm Hoàng Đế.

Mộ Lăng nghe đến câu cuối khẽ bật cười, rồi nói: “Nhưng Lục đại nhân không thích ta.”

Lục Vô Ưu rất thản nhiên: “Ít nhất hiện tại ngoài lừa người, ngươi chưa làm việc gì khiến ta cảm thấy ghê tởm, hơn nữa ta không có lựa chọn nào khác, ngươi cũng không có lựa chọn nào khác…”

Thân phận của Mộ Lăng đã định trước khó có thể có một kết cục tốt đẹp.

Lục Vô Ưu bởi vì Hoa Vị Linh bị liên lụy kéo theo vào đã không thể tránh khỏi, nếu như hắn còn muốn ở lại trong quan trường Đại Ung, vậy thì cần thân phận của Mộ Lăng được hợp pháp hóa.

“Ta có một điều rất tò mò.” Mộ Lăng nói: “Theo như ta thấy, Lục đại nhân cho dù rời khỏi triều đình Đại Ung cũng có thể làm nên một sự nghiệp lớn, tại sao phải cố chấp như vậy… Ngươi đã bị giáng chức đến tận đây, nói thật ra cũng không có nắm được quyền hành gì, nghe nói mấy ngày gần đây còn bị Tri phủ gạt ra ngoài, ngươi ở đây lao tâm lao lực cũng chẳng mò vớt được gì đâu.”

Trong lời lẽ của y còn thật sự phân vân như không hiểu nổi rốt cuộc vì sao Lục Vô cần phải làm như vậy.

Lục Vô Ưu nghe vậy chợt cười.

Hắn chưa kịp mở miệng, Hạ Lan Từ đã không nhịn được nói: “Ta cũng có một điều rất tò mò, ta đã từng đọc văn chương của Hoài Cẩn Thái tử, ngài ấy thực sự vì nước vì dân, một lòng muốn chăm lo triều chính, có một bầu nhiệt huyết và hoài bão to lớn ngất trời, Mộ công tử nếu thật sự là hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử, sao lại không hiểu được chứ?”

Loading...