Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 279

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:38:56
Lượt xem: 40

Việc khai thông sông ngòi và xây dựng đê điều là việc lớn, một khi việc này thành công, đó sẽ là công trạng để thăng chức. Vì vậy, đối phương đến đây là muốn tranh công, hơn nữa không chỉ tranh công mà còn muốn gạt bỏ hắn ra ngoài, thật sự là thiếu đạo đức.

Nhưng người có thể bỏ bê công việc trong phủ lâu như vậy không dòm ngó tới, dùng đầu gối nghĩ thôi cũng biết nhân cách ra sao.

Liễu Thông phán nghe vậy cũng kinh ngạc, dè dặt nói: “Nhưng việc này là do Lục Thôi quan một tay thúc đẩy, e rằng…”

“Lời này của Tam phủ sai rồi. Chuyện đê điều này vốn dĩ là việc thuộc về trách nhiệm của bổn phủ. Trước đó Trướng Can đã vượt quá chức phận tự ý thực hiện, bổn phủ không truy cứu đã là may, chẳng lẽ còn muốn ta khen thưởng hắn sao?”

(*)Tam phủ: 三府 cách gọi khác của Thông phán

Hạ Lan Từ không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng lúc này, nàng và Lục Vô Ưu vẫn giữ được bình tĩnh.

Lục Vô Ưu thậm chí còn tỏ ra ung dung, cười nhạt nói: “Phủ đài đại nhân nói rất có lý. Nhưng không biết những ngày trước đó, Phủ đài đại nhân đã bận việc

công gì? Khi công văn trong phủ chất đống như núi, Phủ đài đại nhân lại đang ở đâu?”

Câu nói này thật sự không chút khách khí.

Nghiêm Tri phủ lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Lục Thôi quan nói vậy là có ý gì đây? Dù ngươi có tài danh xuất chúng, nhưng hiện giờ bổn phủ là cấp trên của ngươi, nha môn phủ Tùy Nguyên không phải là nơi để ngươi tùy tiện làm càn.”

Những người khác có thể không biết, nhưng ông ta rất rõ ràng, thanh niên trước mặt đã từng có một dạo rất được Hoàng thượng sủng ái, gần như là đường làm quan rộng mở, nhưng cuối cùng lại đắc tội Hoàng thượng nên mới bị giáng chức đến nơi này. Mặc dù không rõ tại sao hắn đã đến đây còn phải tốn công lao động vất vả, nhưng dù có nỗ lực thế nào cũng không thể có tiền đồ xán lạn như trước được nữa.

Hạ Lan Từ cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Phủ đài đại nhân, chẳng phải hắn đang nói sự thật sao?”

Nghiêm Tri phủ vừa định mở miệng quở trách, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nàng lại nhớ đến thân phận của nàng, ông ta liền dịu giọng xuống một chút: “Bổn phủ cũng có nguyên do, nay bổn phủ đã trở về, đương nhiên sẽ tận tâm xử lý công việc trong phủ, hai vị không cần nhiều lời nữa. Chu sư gia, hãy mang quan ấn của bổn phủ về đây.”

Hai người bước ra khỏi cửa, Hạ Lan Từ xoa cánh tay hỏi: “Tiếp theo chàng định làm gì đây?”

Lục Vô Ưu đáp: “Về nhà ăn lẩu thôi, cái nồi đồng ta đặt đã được mang đến rồi.” Hạ Lan Từ cảm thán: “Chúng ta tốt tính thật đấy.”

Lục Vô Ưu cười: “Sổ sách không phải nàng tính sao, sao đã biết rõ còn hỏi thừa thế.”

Hạ Lan Từ nói: “Được rồi.”

Nàng thầm suy tính: “Chừng một tháng sau liệu ông ta có đến khóc lóc xin chúng ta giúp không đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-279.html.]

Có lẽ là Nghiêm Tri phủ thấy bọn họ đang làm việc khí thế ngất trời bèn nóng lòng cướp quyền lại, nhưng lại không ngờ rằng sổ sách trong nha môn phủ Tùy Nguyên vẫn còn là một mớ hỗn độn với những khoản nợ dai dẳng khó đòi.

Do không yên tâm về tình hình nơi này, Lục Vô Ưu đã cẩn thận đề phòng trước, tiền thuế và lương thực thu về đều được giữ trong kho phủ nha, nhưng khoản tiền thu được từ việc diệt trừ thổ phỉ và lấy từ Đông Phong Bất Dạ Lâu lại được cất giữ trong một kho riêng bên ngoài phủ, sổ sách cũng được tách riêng ra.

Hạ Lan Từ đã bận rộn làm công việc này suốt mấy đêm liền mới khiến cho sổ sách nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng việc khai thông đường sông và tu sửa

đê cần một số bạc lớn. Số tiền còn lại trong phủ hiện tại không đủ để duy trì công trình trong vòng một tháng, mà thời gian một tháng rõ ràng cũng không đủ để hoàn thành. Đến lúc đó công trình dừng lại, dân chúng kêu trời than đất, mọi việc trở nên phí công tốn sức, ông ta không chỉ không được thăng chức mà còn phải gánh trách nhiệm.

Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Ta còn định đi đòi thêm hai khoản nợ nữa đây, do ông ta quá nóng vội thôi.”

Hạ Lan Từ thì nghĩ: “Vừa hay dạo gần đây không có việc gì, ta có thể đi lo liệu việc ở thư viện.”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Trước mắt đi về ăn lẩu đã.” Hạ Lan Từ gật đầu: “Ừm!”

Chiếc nồi đồng đã được rửa sạch, giữa nồi có một lỗ thủng có lẽ là để nhận nhiệt đều hơn, dùng nước hầm gà vịt làm nước dùng, bỏ thêm một số loại rau củ tươi và gia vị để tăng thêm mùi vị. Nồi được đun bằng lửa lớn một lúc đã sôi sùng sục, hương thơm đậm đà ngào ngạt từ trong nồi bốc lên tỏa khắp phòng.

Tiết trời còn chưa ấm lại, nhìn nồi lẩu tỏa khói nghi ngút đã thấy thèm.

Hạ Lan Từ nghĩ rằng hắn chu đáo như vậy chắc sẽ chủ động đi đến cắt thịt, nhưng không ngờ hắn lại ung dung ngồi đó chống cằm đợi nàng cắt, bày ra dáng vẻ của một đại công tử lười biếng.

Nàng không nhịn được hỏi: “Chàng không động tay sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Nói mới nhớ, ta chưa từng thấy nàng nấu ăn nên thấy hơi tò mò.”

Hạ Lan Từ nhướng mày: “Chỉ là cắt thịt thôi mà.”

Nhưng dù sao nàng cũng không tính toán với Lục Vô Ưu.

Nàng thắt tạp dề quanh eo, buộc mái tóc dài lên, xắn tay áo lên quá nửa rồi mới lấy d.a.o bắt đầu cắt miếng thịt dê tươi mới mua về. Bởi vì món ăn này cần phải cắt thịt thật mỏng nên nàng rất cẩn thận, cúi đầu tập trung cắt từng lát một.

Lục Vô Ưu tựa lưng vào cửa nhìn thấy nàng tất bật trong bếp, khoảng thời gian trước đó hắn đã quá bận rộn, bây giờ chuyện đê điều cũng không cần hắn lo nữa, hắn chợt cảm thấy nhàn nhã đến lạ.

Đôi mắt hắn nhìn theo dáng người yêu kiều của cô nương xinh đẹp buộc cao mái tóc dài ở trước mặt, theo mỗi động tác của nàng, cánh tay nhỏ nhắn trắng sáng lộ ra dưới ống tay áo. Nhìn từ phía sau chỉ thấy dáng người thướt tha với vòng eo gọn gàng cùng những đường cong nhấp nhô tinh tế.

Lục Vô Ưu nhìn một lúc bỗng vô thức nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy khung cảnh này khiến hắn động lòng.

Hạ Lan Từ đang chăm chú cắt thịt, chợt cảm thấy sau lưng nóng lên, có người áp sát từ phía sau nàng.

Nàng giật mình hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

Loading...