PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:37:11
Lượt xem: 41
Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vừa vặn rơi vào đôi mắt cụp xuống của hắn, Hạ Lan Từ cũng dần thả lỏng, lại nhớ đến những suy nghĩ tự tìm khổ của mình trước đó. Mặc dù lời trách móc của Lục Vô Ưu có vẻ khó hiểu, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không hiểu ý của hắn.
“Lục Tễ An…”
“Gọi tên tự không cần kèm theo họ, vậy khác gì gọi đầy đủ cả họ lẫn tên đâu.” Hắn có khá nhiều yêu cầu thật đấy.
“Tễ… An.”
“Với lại…” Lục Vô Ưu dùng giọng điệu tinh tế nói: “Sao nàng không gọi tên của ta?”
Hắn thực sự có quá nhiều yêu cầu.
Hạ Lan Từ ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Vô Ưu…”
Lục Vô Ưu lại nói: “Từ Từ, nàng có thể thử gọi lặp tên ta xem, sẽ khiến cho xưng hô thân mật hơn.”
Hạ Lan Từ đáp: “… Chàng có để cho ta nói không đây?” Lục Vô Ưu cong môi cười nói: “Được rồi, nàng nói đi.”
Nàng chăm chú nhìn hắn, hắn chỉ giúp nàng tháo trâm cài và trang sức mà tâm trạng dường như rất tốt, dù không nói gì nhưng khóe mắt vẫn cong lên mang theo ý cười nhè nhẹ, nhưng lại khiến lòng người rung động.
Thực ra nàng rất muốn khen ngợi Lục Vô Ưu, cảm thấy hắn bây giờ tuyệt vời vô cùng, còn tuyệt hơn khi còn ở Kinh thành.
Thậm chí ngay cả những lúc hắn bận rộn luôn tay luôn chân, lúc trở về phủ nha đã rất muộn, nàng cũng cảm thấy hắn thật tuyệt vời.
Nhưng khi mặt đối mặt với người này, thực sự rất khó để nói ra những lời đó. Hạ Lan Từ đang đắn đo, Lục Vô Ưu đã buông tay ra: “Xong rồi.”
Mái tóc dài của nàng rơi xuống toàn bộ, hòa với bộ váy như mây mù lượn lờ, tạo nên một vẻ mong manh, yếu đuối đầy đáng thương.
Xe ngựa vẫn còn đang xóc nảy trong đêm tối. “Nàng muốn nói gì?”
Hắn ngước mắt nhìn nàng, nụ cười vẫn treo trên môi.
Hạ Lan Từ lại nghĩ, ừm, giới hạn của mình hình như có thể hạ thấp thêm chút nữa cũng không phải là không thể, nàng chậm rãi mấp máy môi nói: “Thực ra ngoài trên giường, nếu không bị người khác nhìn thấy, cũng có thể…”
Nàng còn chưa nói hết câu, đã thấy ánh mắt hoa đào của Lục Vô Ưu dần trở nên sâu thẳm.
Hạ Lan Từ chợt nhận ra điều gì đó.
“… Chờ đã, chờ đã, ý ta không phải là trong xe ngựa! Lục Vô Ưu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-277.html.]
Mặc dù Hạ Lan Từ cảm thấy bản thân mình có thể làm được, nhưng cũng không nghĩ là mình lại có thể như vậy.
Đường núi gập ghềnh, xe ngựa cứ thế lắc lư không ngừng, ngồi thôi cũng đã không vững chứ đừng nói đến việc làm gì khác, chắc chắn sẽ va đập tứ tung, chao đảo không ngừng. Trước đây có một lần, Lục Vô Ưu hôn nàng có hơi quá đà, suýt nữa thì…
Thế nhưng Lục Vô Ưu rõ ràng đã tiến lại gần, mới vừa rồi đã rất gần, giờ thì gần như sắp dán sát vào nàng, ngón tay dài không yên phận lại vuốt lên mái tóc nàng, giọng nói trầm thấp luẩn quẩn bên tai: “Nàng thế này có hơi quá đáng rồi đấy nhé, chỉ lo trêu chọc, không lo hậu quả…”
Hơi thở gần kề có thể nghe thấy rõ ràng, làn khí nóng phả vào mặt chính là mùi hương từ người hắn.
“Chính nàng cũng biết khi nàng nói những lời này, ta sẽ muốn làm gì.” Trong lời nói còn mang theo ý tứ trách móc mơ hồ.
Hạ Lan Từ nghe hắn trách mình như vậy cũng có hơi chột dạ, sau đó mới tỉnh táo lại nói: “Thật sự không tiện cho lắm.”
Hai người chỉ ngồi trong xe ngựa mà còn đang lắc lư qua lại không ngừng.
“Có gì mà không tiện?” Lục Vô Ưu kéo gần khoảng cách, bờ môi như có như không chạm vào vành tai nàng, lời nói như rót thẳng vào tai, giọng điệu không còn trong trẻo mà mang chút trầm khàn: “Đợi lát nữa chỉ cần vén váy lên, nàng có thể ngồi thẳng lên đùi ta, choàng tay lên vai ta, có xe ngựa lắc lư có khi lại càng đỡ tốn sức…”
Khuôn mặt Hạ Lan Từ lập tức đỏ bừng: “…!”
Lục Vô Ưu vẫn ở bên tai nàng cất giọng khàn khàn đầy dụ dỗ tiếp tục khuyến khích: “Mệt rồi thì có thể nằm tựa lên người ta, những chỗ nàng không muốn ta thấy đều sẽ bị che lại, khi hôn cũng rất tiện, động tác này cũng không phải chưa từng thử qua… Hay là thử xem, nàng chắc chắn có thể làm được.”
Hạ Lan Từ muốn bịt tai lại.
Từng câu từng chữ vừa chậm rãi vừa dịu dàng như ma âm rót vào tai nàng.
“Sẽ rất thoải mái đó.” Lục Vô Ưu cảm nhận cơ thể nàng căng thẳng, ánh mắt nàng cũng đang d.a.o động, nhịn cười nói tiếp: “Nàng biết mà, sẽ rất sâu…”
Hạ Lan Từ không chịu nổi nữa: “Chàng bớt nói đi vài câu được không!” Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, nàng đã không ngẩng đầu lên nổi rồi.
Lục Vô Ưu lại cười khẽ một tiếng, ngón tay vân vê một lọn tóc bên thái dương của nàng, khẽ gãi vào vành tai nàng đang đỏ ửng, cười mà trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng: “Nàng hoảng cái gì, ta chỉ nghĩ thôi mà…”
Mặc dù cũng có phản ứng thật, nhưng vẫn phải cân nhắc xem nàng có chịu nổi hay không.
Như thể trước mặt đặt một lọ kẹo khổng lồ, bảo với hắn có thể lấy bất cứ lúc nào, cứ ăn thoải mái, nhưng hắn lại không dám ăn quá nhiều một lúc, tránh để ăn bữa này không có bữa sau.
“Chàng… chàng…” Hạ Lan Từ cứ lắp bắp nói “chàng” một lúc, rồi lại đẩy tay hắn ra, xoa mặt nói: “Chàng để ta bình tĩnh, thích ứng một chút đã.”
Lục Vô Ưu hơi ngẩn ra, nói: “Hả? Ý nàng là… lần sau thật sự có thể làm vậy sao?”
Hạ Lan Từ đưa tay đ.ấ.m lên vai hắn một cái, buồn bực nói: “Thật sự bớt nói vài câu đi, ta xin chàng đấy.”