Chức trách của Thôi quan vốn chỉ là xử lý án hình sự của một phủ, nhưng vì cả phủ lười nhác  ai  việc, Lục Vô Ưu   động tĩnh lớn như  mà cũng chẳng ai quản.
Còn Liễu Thông phán  khi khảo sát nhóm tú tài xong  bắt đầu cuống cuồng lo liệu giúp Lục Vô Ưu chia phần dân công nạo vét đường sông cho các lý trưởng của từng huyện, cả  ông  như  mất hồn – chủ yếu là vì  quá lâu  ai  việc, hơn nữa công trình lớn thế  mà   là  ngay.
Người từ Công Bộ mà  nhờ ông bác điều đến để lên kế hoạch khai thông đường sông cũng  đến nơi.
Đó là một quan   dáng vẻ thư sinh, niềm nở chắp tay chào hỏi: “Tham kiến Lục đại nhân.”
 điệu bộ    tỏ   ngại ngùng   tự nhiên.
Lúc xuống thuyền, phía    còn  một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi theo , thiếu niên  bước xuống  tươi  hăm hở: “Đệ chào biểu ca, biểu tẩu! Nghe cha   biểu ca   chuyện lớn,  đến giúp một tay!”
Hạ Lan Từ  khuôn mặt  trưởng thành hơn hẳn, ngẫm một lúc mới nhớ  đây là biểu  của Lục Vô Ưu mà nàng từng gặp khi hai  tới thăm nhà ông bác của ,  nhóc hình như tên là Chu Ninh An.
Ba  cùng  về phía , Lục Vô Ưu chẳng mấy vui vẻ: “Đệ học hành thế nào ? Đã chuẩn  thi Viện ?”
Chu Ninh An cúi đầu ỉu xìu: “Biểu ca,    đúng cái điều  nên  thế, cha   cũng cảm thấy    năng khiếu học hành!    vẽ bản đồ mà! Từ nhỏ    ông nội vẽ bản đồ,  vẽ  giỏi,  cho  giúp đỡ   mà!” Nói xong, hai mắt   đảo quanh   về phía Hạ Lan Từ, cất tiếng: “Wow, biểu tẩu  vẫn xinh  thế ! Biểu ca đúng là  phúc lớn,  thật ngưỡng mộ  quá…”
Hạ Lan Từ  khen thì   ngượng ngùng.
Lục Vô Ưu giơ tay gõ đầu  nhóc một cái: “Tiểu tử thối, bớt  linh tinh . Đệ  đến đây thì vẫn  học thôi.” Hắn mỉm  : “Yên tâm, bên   thiếu phu tử dạy  .”
Chu Ninh An ôm đầu: “…?”
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Từ bèn lên tiếng: “Nếu chỉ là thi Viện, thật   cũng  thể dạy…”
Chu Ninh An lập tức hào hứng hẳn lên: “Nếu biểu tẩu sẵn lòng dạy ,  cũng chẳng ngại gì…”
Lục Vô Ưu ngắt lời  : “Đừng  mơ nữa, biểu tẩu của    thời gian  .  tìm mười tám phu tử dạy  học thì cũng  khó gì.”
Thực  gần đây công việc trong phủ  xử lý gần xong, nàng cũng  bận lắm.
 thôi … Hạ Lan Từ  tiếp tục dây dưa việc  nữa. Chu Ninh An bĩu môi: “Biểu ca thật nhỏ nhen quá!”
Lục Vô Ưu nhún vai,  như  : “Ta còn lạ gì  nữa, hồi  còn ở trong phủ,   ít  lấy   để đổi lợi ích với đám biểu tỷ của  đúng ?”
Chu Ninh An thản nhiên đáp lời: “Người  thích  mà,  cũng  đành lòng thấy các tỷ …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-270.html.]
Lục Vô Ưu dễ dàng xách cổ  nhóc lên chỉ bằng một tay, ngắt lời: “Đệ bớt  vài câu,  ai nghĩ  câm .”
Chu Ninh An giãy dụa, vùng vẫy tay chân: “Biểu ca cũng  nhiều  c.h.ế.t mà còn… Sao thế,  sợ biểu tẩu ghen ? Ồ, việc  biểu tẩu cứ yên tâm, tuy biểu ca nhiều hoa đào vây quanh, nhưng   vẫn giữ   trong sạch.”
Hạ Lan Từ gật đầu đầy nghiêm túc: “Ta .” Lục Vô Ưu ngừng  thả Chu Ninh An xuống.
Chu Ninh An thừa cơ chạy vội  trốn  lưng Hạ Lan Từ, còn  mặt  với Lục Vô Ưu,  đó  tiếp tục giở giọng trêu ngươi: “   biểu ca còn  rằng, chí hướng của    ở con đường  quan, chẳng hứng thú gì với chuyện nam nữ,   , cái câu đó là gì nhỉ, gì mà nữ nhân chỉ …”
Cậu  còn  kịp  hết câu thì   Lục Vô Ưu bịt miệng , kéo   ném  phía , động tác nhanh gọn như mây bay nước chảy, vô cùng thuần thục.
Hạ Lan Từ   một nửa,  khỏi thắc mắc: “Sao   để nó  hết câu?”
Lục Vô Ưu  đầu , đôi mắt hoa đào chăm chú  nàng: “Nàng   gì?”
Hạ Lan Từ mím môi, ngại ngùng  nhỏ: “Chuyện quá khứ của . Bây giờ nghĩ  mới thấy hình như  đây chúng  thật sự  quá  …”
Quen  thì , nhưng  thật sự  thiết.
Thậm chí nàng còn thoáng nghĩ, nếu bây giờ  trở  Thanh Châu năm đó,  lẽ mối quan hệ của nàng và Lục Vô Ưu sẽ  tệ đến mức đó,  …  … trong mắt nàng thoáng chút do dự.
Lục Vô Ưu dời ánh mắt  nơi khác, ánh  dường như lơ đãng rơi  chỗ nào đó, như thể  hiểu nàng đang nghĩ gì, giọng  nhàn nhạt vang lên: “Đừng nghĩ nữa, lúc đó  thực sự  thể cưới nàng .”
Hạ Lan Từ: “…?”
“ nghĩ  thì thấy  cũng  chút thiệt thòi.” Hạ Lan Từ hỏi: “… Chàng thiệt thòi chỗ nào?”
Lục Vô Ưu suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Thôi bỏ ,   chừng lúc đó  còn chẳng thể đỗ Lục nguyên, vẫn nên chăm chỉ học hành quan trọng hơn.”
Hạ Lan Từ   liền hiểu , mặt nàng lập tức đỏ bừng,  đó cũng gật đầu đồng ý: “Ta cũng nghĩ thế, học hành là quan trọng nhất.”
 nàng   xong, Lục Vô Ưu  tỏ   hài lòng,  liếc mắt  nàng: “Nàng thật sự  hối tiếc chút nào ?”
“Đừng  lằng nhằng nữa Lục đại nhân, dù  cũng   khả năng mà!”
“Chẳng  nàng  gọi  là Tễ An  ?” Lục Vô Ưu đột nhiên đổi giọng, nhàn nhạt : “Phải , chiếc giường   gia cố  một  nữa,   chắc sẽ   vấn đề gì, nàng  thử ?”
“… Chàng tha cho nó !”