Hạ Lan Từ  trong kiệu tiến cung, thực sự   khó hiểu.
Mặc dù cha nàng giữ chức chính Nhị phẩm,  tư cách dẫn theo gia quyến  cung dự yến tiệc, nhưng Hạ Lan Từ  từng   nào, hơn nữa nàng   mệnh phụ cũng    thích trong hậu cung,  mà   tuyên triệu  cung, điều  thật là kỳ quái.
Thái giám bên ngoài kiệu nhỏ giọng : “Hạ Lan tiểu thư  cần lo lắng, đây là việc lành.”
Hạ Lan Từ cố gắng mỉm , nhưng   gì.
Bởi vì giấc mơ đêm qua, nàng luôn  cảm giác  lành như bão tố sắp kéo đến.
Kiệu nhỏ  đến bên ngoài Hoàng Thành thì  xuống kiệu  bộ .
Ánh mặt trời  mới mọc lên từ đằng Đông, ánh sáng buổi sớm mờ ảo, trời  sáng hẳn, nhưng cổng cung  sáng rực đèn đuốc xán lạn.
Trên lầu thành treo đèn lồng đỏ, dọc theo đường    cũng thấy đèn lồng đung đưa theo gió, tiếng xe kiệu xuôi ngược  ngớt bên tai, trong  trung dường như còn   ẩm của sương sớm  tan.
Hạ Lan Từ xuống kiệu,  thấy ngoài cổng cung đám đông sĩ tử mặc quan phục  thành hàng, đầu đội mũ cánh chuồn  trang trí lá ngọc hoa nhung, hai cánh chuồn vểnh cao, phục sức bên thắt lưng đung đưa, tay áo dài của la bào xanh thẫm lay động trong gió, ai nấy đều ngọc thụ lâm phong vô cùng tao nhã.
 
Lúc  nàng mới nhớ  thi Đình  qua, hôm nay hình như là ngày truyền lô (*)  điện Kim Loan, cha nàng   cung từ sớm.
(*) quá trình Hoàng thượng  lượt cho gọi tên từng sĩ tử  trong điện để gặp mặt Hoàng thượng, đây là nghi thức danh giá diễn   khi thi Đình kết thúc.
Hạ Lan Từ vô thức  sang,   đầu dường như cũng cảm nhận  nên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai  vô tình giao .
Trước , Hạ Lan Từ  thấy  chỉ cảm thấy phiền  chịu nổi, nhưng lúc   thấy  quen  cảm thấy    thiết, giống như bàn chân đạp  hư  mà tìm  điểm tựa. Hơn nữa trong giấc mơ, Lục Vô Ưu cũng  hề thừa nước đục thả câu.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ bất giác mỉm .
Nụ   thật như gió xuân trở  khiến băng tuyết tan chảy, trong màn sương mờ nửa sáng nửa tối, ánh sáng rực rỡ của bình minh phản chiếu trong đôi mắt trong veo của nàng,  như khói ráng ban chiều, tựa như tiên nữ phổ độ chúng sinh.
Các sĩ tử nhất thời ngây . Mãi cho đến khi Hạ Lan Từ rời .
Gần như ngay khi họ định thần , hàng chục ánh mắt nóng rực đang dõi theo Hạ Lan Từ bỗng nhiên  về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-27.html.]
“Vừa    Hạ Lan tiểu thư   với Tễ An ?” “Còn  tươi như …”
Lập tức   ghen tỵ : “Không ngờ Lục Hội nguyên nổi danh khắp Kinh thành, ngay cả Hạ Lan tiểu thư cũng động lòng…”
“Chẳng lẽ Tễ An  thật sự  gì đó với Hạ Lan tiểu thư …” “Chuyện từ khi nào! Lẽ nào   giấu chúng ?”
Ngay cả Lâm Chương cũng liếc mắt  , vẻ mặt khó hiểu, ngập ngừng   gì đó   thôi.
Lục Vô Ưu  thiếu nữ  xong  rời , bóng lưng lạnh lùng  chút lưu luyến, suýt nữa   chọc tức đến bật .
Hắn nhớ  những ký ức  mấy vui vẻ  đó, lông mày nhanh chóng nhíu  nhưng ngay lập tức giãn ,  mặt lộ  biểu cảm bối rối  , giọng điệu vô tội nhưng đầy chính nghĩa: “Chư vị  đùa ,  và Hạ Lan tiểu thư còn   chuyện  mấy câu, thực sự là chuyện vô căn cứ,  lẽ…”  nghiêm nghị : “Nàng chỉ  biểu đạt thiện ý.”
 
Mọi : “…”
Ở bên , Hạ Lan Từ  theo cung nhân  nội đình, sắc trời dần sáng hơn, từng tia nắng ban mai dần dần chiếu xuống, nàng  các cung điện xa hoa lộng lẫy  mắt cùng những bông hoa trồng đầy trong vườn, cuối cùng cũng   vài suy đoán.
Lệ Quý Phi thích hoa mẫu đơn, vì  Thánh thượng đặc biệt cho xây dựng một vườn mẫu đơn, trong vườn  trồng hàng ngàn cây, mỗi một cây đều là giống quý giá.
Hạ Lan Từ đảo mắt khắp một lượt, nàng  thể nhận  những khóm Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Nhị Kiều, Mặc Khôi. Nàng phóng tầm mắt  khắp vườn, dường như hoa   là hoa mà là từng lớp từng lớp núi vàng núi bạc, nàng cảm thấy tiếc rẻ một hồi lâu.
Nàng đang ngắm hoa.
Người khác cũng đang ngắm nàng.
Tiến cung đương nhiên  thể đội mũ rèm che mặt, mỹ nhân  qua khóm hoa, váy áo trắng như tuyết,  còn  hơn hoa ba phần, muôn vàn sắc màu tươi  nhưng chỉ  thể  nền.
Cung nhân  qua  trong cung dù rằng  dám  thẳng, nhưng ai  ngang qua cũng  kìm  liếc mắt  trộm.
“Đi đường   mắt ! Nhìn   !” “Xin , xin …”
“Ối! Sao  đụng  nữa !”
“Nếu còn  nữa,  sẽ bẩm báo lên , móc hết mắt các ngươi !” Hạ Lan Từ: “…”
Nàng chờ trong hành lang của Cung Dục Đức một lúc,  đó  dẫn  trong,    hề chú ý đến một đôi mắt xám trong góc tối.