Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 268

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:54:51
Lượt xem: 55

Bên ngoài, gió vẫn đang thổi phần phật.

Giọng nàng như thì thầm trong tiếng thở: “Lần sau… chàng đừng giấu ta nữa, nếu không ta sẽ càng lo lắng hơn.”

Lục Vô Ưu nâng đầu gối của nàng lên, thấp giọng cười nói: “Nàng còn nói ta.”

“Ta chỉ là…” những va chạm mạnh mẽ dồn dập kéo đến, Hạ Lan Từ khẽ rên lên một tiếng, một hồi lâu mới thốt nên lời: “Vậy lần sau… cả hai chúng ta đều phải thành thật với nhau hơn.”

Thấy nàng vẫn cúi đầu chăm chú nhìn vào những vết thương trên người hắn, Lục Vô Ưu im lặng một lúc, chợt hỏi: “Nàng đau lòng cho ta sao?”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc nịch .

Hạ Lan Từ còn chưa kịp trả lời, Lục Vô Ưu đã nói tiếp: “Thôi được rồi, ta biết nàng thích mềm mỏng không thích bị ép buộc, nhưng điều đó thật sự làm khó ta…”

Hắn chợt nhớ lại từ lâu trước đây, có một người hắn không mấy ưa thích đã đưa cho hắn một mảnh giấy nhỏ.

Trong đó viết đại khái rằng giả vờ yếu đuối và đáng thương có thể có tác dụng với Hạ Lan Từ.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn quyết định làm chính mình.

Dù đó có là một vở kịch độc diễn, hắn cũng không muốn mình trông quá thảm hại, cho dù có phải chờ đợi mãi mãi. Ý nghĩ quá mức lưu luyến này từng khiến

hắn cảm thấy xa lạ, nhưng cũng rất thản nhiên. Cũng giống như thiết kế âm mưu và cạm bẫy hãm hại người ta vào đường cùng, rất nhiều lúc hắn có thể thực hiện được, nhưng hắn lại không muốn dùng tới.

Hạ Lan Từ cúi đầu, cắn nhẹ vào xương quai xanh của hắn: “Chàng suy nghĩ quá nhiều.”

“Không còn cách nào khác, quỷ mới biết được hành…” Lục Vô Ưu nuốt xuống chữ cuối cùng, nói tiếp: “Ta đã nói với nàng rồi, trước đây ta không hề như vậy, phần lớn vẫn là lỗi của nàng. Con gái không phải nên đa sầu đa cảm, tâm tư mỏng manh như sợi tóc sao? Nếu nàng nhạy cảm hơn chút nữa, làm sao ta đến nỗi này…”

Hắn bỗng khựng lại: “Sao nàng cắn xong còn hôn thế? Không đau không có nghĩa là không có phản ứng đâu… nàng…”

Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng thêm nữa.

Cô nương xinh đẹp trước mắt không mảnh vải che thân, mái tóc đen mềm mại xõa dài trên đôi vai trần, chỉ để lộ ra đầu vai trắng ngần mịn màng. Làn da trắng kết hợp với mái tóc đen cùng những dấu vết đỏ hồng do hắn để lại trên cơ thể nàng, tạo nên một cảnh tượng quá đỗi mị hoặc. Đôi tai nàng vẫn đỏ ửng, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên người hắn như thể đang thương xót hắn, khiến hắn cảm thấy không thể chịu nổi.

Lục Vô Ưu dần nhận ra được, hóa ra hắn cũng không chịu nổi những điều mềm yếu.

Nhưng vào lúc này đây, ngoài việc muốn đi vào trong nàng, hắn chẳng còn suy nghĩ nào khác.

Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn lật người lên trên một lần nữa. Sức lực của Lục Vô Ưu quả thực kinh người, nàng chỉ kịp thốt lên một tiếng, sau đó chẳng thể nói thêm lời nào. Nàng bị giữ chặt hai tay, vòng eo bị siết chặt, bụng dưới co rút lại, cả đầu ngón chân cũng co quắp đến căng cứng, thế nhưng nàng lại không thể trốn thoát được, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt.

Và rồi sau đó, chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên…

Tấm ván giường sau thời gian cố gắng chống chọi cuối cùng cũng không trụ nổi mà sập xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-268.html.]

May mà Lục Vô Ưu kịp thời ôm lấy eo nàng, cả hai ngã sang một bên. Thế nhưng cảnh tượng khi đó vẫn xấu hổ tột cùng.

Đến mức mấy ngày sau đó, Hạ Lan Từ không cách nào đối mặt với chiếc giường đã được tu sửa kia, nàng luôn cảm thấy như mình có lỗi với nó. Thậm chí, nàng còn cảm thấy khó xử khi đối diện với những người khác trong quan phủ, khiến nàng phải đội khăn che mặt suốt mấy ngày liền.

Lục Vô Ưu thì lại vô cùng thản nhiên nói rằng, chiếc giường này vốn dĩ sắp hỏng rồi.

Liễu Thông phán tỏ vẻ thông hiểu, ông ta còn vỗ đùi cười nói: “Lúc ta mới đến đây ở, chiếc giường đó cũng suýt sập đấy, Lục đại nhân không cần để tâm.”

Lục Vô Ưu bình thản không chút ngại ngùng: “Đa tạ Liễu đại nhân thông cảm. Nhưng đại nhân đến thật đúng lúc, đây là những thiếp mời của các tú tài vừa mới tới thành Nguyên Hương, họ nói sẵn lòng góp sức cho việc xây dựng phủ ta. Ta chưa hiểu rõ hết mọi sự vụ trong phủ, làm phiền đại nhân chọn giúp xem có ai là người tài có thể dùng được không.”

Liễu Thông phán nhìn xấp thiếp mời được đưa tới, ngạc nhiên thốt lên: “Thật không ngờ lại có nhiều sĩ tử có chí hướng cao cả đến vậy.”

Sau đó, ông ta như chợt hiểu ra, liền hạ giọng nói: “Danh tiếng của Lục đại nhân quả thực vang xa… Nghe nói chuyện ngài dâng tấu khuyên can tới mức muốn c.h.ế.t vì dân là thật sao?”

Tin tức ở phủ Tùy Nguyên khá tắc nghẽn, ông ta cũng chỉ nghe loáng thoáng về việc này.

Nhưng nhìn người trước mặt, ông ta khó có thể tin được, bởi vì Lục Vô Ưu là người thông minh, biết cách đối nhân xử thế, không giống kiểu người cứng đầu cứng cổ lao đầu vào chỗ c.h.ế.t như lời đồn đại.

Lục Vô Ưu nói: “Cũng không hẳn, chỉ dâng lên một bản tấu chương mà thôi.”

Liễu Thông phán bán tín bán nghi, đánh giá hắn một lúc rồi lại nói: “Cây trâm cài tóc hôm nay của Lục đại nhân thật độc đáo.”

Lục Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Phu nhân ta tặng đấy.”

Liễu Thông phán nhìn cây trâm đang giương nanh múa vuốt phía sau đầu hắn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Lục đại nhân thích là được rồi.”

Lục Vô Ưu còn gật gù nói: “Hôm nay mở công đường thẩm án mới dám đeo.” Tỏ ý là, thường ngày hắn còn sợ làm hỏng nó.

Liễu Thông phán thầm nghĩ cũng phải, lúc Lục Vô Ưu xoay người lại, ông ta còn sợ phần nhọn của cây trâm chọc vào mình, đành phải phải né sang một bên.

Chưa đầy một tháng, Lục Vô Ưu đã giải quyết gần hết đống vụ án tồn đọng ở phủ Tùy Nguyên, bao gồm cả những vụ hung án khó giải quyết. Hắn đích thân dẫn người đi điều tra, tìm kiếm mọi manh mối nhỏ nhất, phá từng vụ án một, trả lại sự trong sạch cho những người bị hàm oan.

Những phạm nhân chưa được thẩm vấn trong nhà lao hoặc bị trừng phạt hoặc được thả.

Khi mọi việc gần như đã xong, hắn còn rảnh rỗi đi từng phòng ngục hỏi thăm, xem có vụ án nào bị xử oan sai hay không, khiến cho chức Thôi quan của hắn

đạt đến trình độ cao nhất.

Hạ Lan Từ đồng hành cùng hắn, trong khoảng thời gian này chỉ việc sao chép hồ sơ đã khiến cổ tay nàng mỏi nhừ.

Lục Vô Ưu xót xa: “Hay để người khác làm đi, dù sao cũng có nhiều tú tài tự nguyện đến đây mà.”

Hạ Lan Từ lắc đầu: “Ta có thể làm, không cần đến họ.” Nàng luôn cảm thấy có cảm giác nguy cơ rất mạnh mẽ.

Loading...