Nhà quan ở phủ Tùy Nguyên tuy gọi là nơi ở nhưng thực chất còn tồi tàn hơn,  chỉ mái ngói mỏng manh dễ vỡ, mà mỗi khi gió lớn thổi qua bên ngoài, cửa sổ bằng giấy bên trong cũng kêu sột soạt, cả căn nhà cũ kỹ dường như cũng chao đảo theo, mang một chút cảm giác như nhà tranh  gió thu phá.
Chẳng trách các quan viên khác đều kiếm cớ tránh  hết, nơi     béo bở gì để vớt, quyền hạn  nhỏ, cuộc sống thì khổ cực, hơn nữa còn  hạn chế  bề.
Điều duy nhất đáng mừng là gần đây ở phủ Tùy Nguyên   mưa  tuyết, mùa đông năm nay cũng  quá khắc nghiệt, Hạ Lan Từ tính toán đến việc sử dụng than thì vẫn  thể chịu đựng qua đông .
Lửa trong lò dần dần bùng cháy mạnh.
Hạ Lan Từ ghi chép sổ sách đến mức những ngón tay đỏ bừng,  đưa tay  hơ  lò thì  Lục Vô Ưu bế lên từ phía  mang nàng  đến bên giường.
“Cần gì  hơ lửa, lửa  chắc gì  ấm bằng .”
Hạ Lan Từ vùng vẫy: “Ta  chân,  cần  lúc nào cũng bế tới bế lui thế .”
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường,  đó cũng nhanh chân  xuống bên cạnh, khẽ véo  eo nàng: “Chẳng  do nàng quá nhẹ , bế lên mà cứ như  , nếu nàng béo thêm chút thì    bế nổi .”
Hạ Lan Từ    tin những lời càn rỡ của : “Ta mà mập lên gấp mười thế ,  vẫn bế nổi thôi.”
“Sao nàng  thông minh thế?” Lục Vô Ưu  : “  vẫn  nàng  da  thịt thêm một chút.”
Hiện giờ Hạ Lan Từ  đến vùng đất mới nên trông nàng vẫn  hăng hái, nhưng thực chất nàng  cùng  bôn ba suốt chặng đường dài, giữa chừng còn say sóng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn  gầy  nhiều,  lẽ còn  bằng bàn tay , vì thế nên trông nàng càng ngày càng giống thần tiên  nhiễm khói lửa trần gian.
Lục Vô Ưu véo eo nàng xong  dứt khoát trở  vùng lên , bàn tay men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng di chuyển lên đến  ngực, dùng ngón tay đo lường vật mềm mại  mắt.
Không  từ khi nào, chiếc giường cũ kỹ phát  tiếng “kẽo kẹt” như đang gào thét, giống như sắp sập đến nơi. Chăn đệm tuy đều là đồ mới  nhưng vẫn phảng phất mùi cũ kỹ khó tan biến.
Ngón tay của Lục Vô Ưu linh hoạt, dùng lực cũng mạnh, chẳng mấy chốc  khiến cơ thể Hạ Lan Từ mềm nhũn, nàng khẽ thở dốc, đôi mắt ướt át lo lắng  : “Cái giường … sẽ  sập đó chứ?”
Nếu như theo mức độ hành động của Lục Vô Ưu từ  đến nay, thật sự   khả năng .
“Ngày mai  sẽ cho  sửa , chẳng  mái nhà cũng cần sửa .”
Khi ở sát gần , Lục Vô Ưu  thể  thấy  mắt nàng  một lớp quầng thâm mờ nhạt, thứ mà  đây  , nếu   kỹ thì  nhận . Ngón tay  di chuyển đến bên gò má nàng: “Cũng  thể để nàng trèo lên sửa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-261.html.]
Hạ Lan Từ  bất mãn: “Tại    ?”
“Sợ nàng học nghệ  tinh, rủi ro quá lớn.” Lục Vô Ưu bật : “Nếu nàng thật sự  học thì cứ  bên cạnh  là ,    sẽ để nàng  tay.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành gật đầu đầy uất ức.
Sau đó, nàng  cắn môi, gương mặt đỏ bừng, lí nhí : “Chàng đừng…  quá lâu, ngày mai chúng  còn …”
Ngón tay của Lục Vô Ưu khẽ vuốt ve mí mắt của Hạ Lan Từ,  cụp mắt xuống: “Trước tiên  ngủ một giấc thật ngon ,  cũng  cầm thú đến mức đó.”
Hạ Lan Từ   với vẻ nghi ngờ.
Lục Vô Ưu chậm rãi : “Làm nàng hỏng mất thì  thế nào đây, dù  tương lai cũng còn dài.”
Bàn tay  nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Hạ Lan Từ, mang theo chút  ấm lan tỏa khắp  nàng.
Lửa trong lò vẫn cháy đều, căn phòng càng lúc càng ấm áp hơn.
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ  cảm thấy tay chân  ấm áp và thoải mái như đang  ngâm trong nước, nàng  định mở miệng  gì đó, nhưng cơ thể  chìm  cơn buồn ngủ.
Lần  đổi  là nàng  thấy tiếng Lục Vô Ưu khẽ : “Vất vả .”
Hạ Lan Từ cố gắng chống đỡ mí mắt như   rằng, thực   cũng  vất vả lắm… hoặc là, tuy  vất vả nhưng nàng cảm thấy  vui. Lúc ở Ích Châu nàng   cảm giác như thế, còn khi đến đây nàng càng thấm thía  cái gọi là “tự tại” mà Lục Vô Ưu thường  nhắc tới. Tuy nhiên, ngay cả nàng cũng  ngờ rằng   buồn ngủ đến , ý thức dần tan biến  nhanh.
Lúc tỉnh ,   Hạ Lan Từ  thư thái hơn,  mở mắt  thấy trời sáng rõ.
Nàng ngẩn ! Chẳng    hôm nay sẽ  chợ ! Lục Vô Ưu   mất !
Sương Chi  thấy tiếng động liền bước , chỉ tay  lư hương bên cạnh  cháy hết: “Cô gia   mở công đường  ạ,  khi  còn đốt hương giúp ngủ ngon,  để tiểu thư nghỉ ngơi thêm chút nữa…” Nàng  còn gật đầu : “Giờ vẫn còn sớm, tiểu thư   ngủ thêm ?”
Hạ Lan Từ  nhanh chóng  dậy khoác áo , vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ ai đang ghi chép bản án cho ?”
“Hình như là Thư  ban đầu.”
Cảm giác nguy cơ kỳ lạ khiến nàng càng hành động nhanh hơn, chỉ trong vài động tác  mặc xong y phục, búi tóc gọn gàng   dậy  rửa mặt.