PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:50:29
Lượt xem: 53
Lục Vô Ưu vừa rời đi, nàng phải sắp xếp lại toàn bộ sách án, còn phải xem xét việc dọn dẹp nhà của Thôi quan xem thế nào.
Tuy nha phủ này cũ nát nhưng lại rất rộng, phía sau quan phủ còn có một tòa quan trạch lớn, Tri phủ, Đồng tri, Thông phán, Thôi quan và lục phòng lại viên đều có chỗ ở riêng.
Sau khi Hạ Lan Từ xem xét trước sau nhà của Thôi quan, vì lo lắng theo bản năng, nàng sai người tìm thang, rồi tự leo lên nóc nhà.
Mái nhà này quả thật không ổn.
Lục Vô Ưu nhã nhặn lịch sự, đến đòi nợ trước, sau mới dùng đến biện pháp mạnh.
Danh tiếng của hắn vốn dĩ đã vang xa, càng nhiều người trên triều biết đến hắn. Dung mạo của hắn tuấn tú, giỏi ăn nói, lại cực kỳ khéo léo, lời lẽ như mưa hoa sen khiến cho những đại hộ kiêu ngạo trước giờ không mở cửa nay cũng lâm vào cảnh khó xử.
“Lục đại nhân, ngài thực sự định đi tiêu diệt bọn cướp? Vì dân mà trừ ba mối họa lớn sao?”
“Những gì ngài nói, có thật là dự định khơi thông sông ngòi sao?” “… Còn dự định xây đê dẫn kênh nữa sao?”
“Nha phủ có hỗ trợ được việc sông ngòi này không?”
Lời vẽ ra thì rất to tát, số ngân lượng yêu cầu cũng không ít, ra vẻ như sẽ quản trị toàn bộ phủ Tùy Nguyên trong hai ba năm tới.
Lục Vô Ưu mỉm cười ôn hòa lễ độ: “Đúng là bản quan có ý định này, không giấu gì các vị, những người theo ta đây chính là những đạo phỉ mà ta đã chiêu an. Thổ phỉ ở Hoảng Châu tác oai tác oái, triều đình vô cùng coi trọng, lần này Thánh thượng phái ta đến chính là để xử lý việc này, nhằm củng cố biên giới, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp… Còn về việc khơi thông sông ngòi thì không cần lo lắng, vị Tổng đốc trước chẳng phải đã bị thay thế rồi sao?” Người đó chính là kẻ bị bãi chức do đích thân hắn vạch tội.
Người khác nói những lời này có lẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười, nhưng Lục Vô Ưu thản nhiên nói mà như thể lẽ đương nhiên, hơn nữa hắn từng đỗ Trạng nguyên sáu kỳ liên tiếp, lại tung hoành trong Hàn Lâm Viện như cá gặp nước, đến Ích Châu điều tra án thì làm kinh động triều đình, khiến Nhị Hoàng tử phải về lễ tổ, cuối cùng còn có thể bình an trở ra khỏi chiếu ngục, mỗi việc đều nghe như kỳ tích, chẳng giống người thường —— À đúng, hắn còn cưới Hạ Lan tiểu thư danh tiếng lẫy lừng.
Hơn nữa, trông bản thân hắn lại vô cùng chân thành.
Tuy đám cướp hung thần ác sát phía sau hắn đã được chiêu an nhưng vẫn rất có sức thuyết phục… và sức uy hiếp.
Tóm lại, Lục Vô Ưu đến vài nhà, khi đi tay không mà khi về thắng lợi.
Tôn Lý theo sau hắn, mặt mày hớn hở tâng bốc: “Đại nhân, chuyến đi này của ngài còn kiếm được nhiều hơn chúng ta đi cướp mười chuyến!” Nói rồi hắn ta lại thở dài: “Tiểu nhân ở bang Thương Sơn lăn lộn chẳng được bao nhiêu, phần lớn số cướp được phải nộp cho cấp trên.”
Lục Vô Ưu không mấy hứng thú, chỉ nói: “Sau này đổi lại cách nói. Ngươi có từng đọc sách không? Có biết chữ không?”
Tôn Lý lắc đầu đáp: “Thời buổi này sống sót được đã là tốt lắm rồi, ai còn thời gian mà học cái đó… À, đương nhiên, đại nhân muốn tiểu nhân học! Tiểu nhân lập tức đi học!”
Lục Vô Ưu không nói gì thêm.
Khi hắn gần quay về quan phủ, đột nhiên nghe có tiếng nói: “Tiên nữ!” “Là tiên nữ hạ phàm!”
“Đúng là tiên nữ! Không phải ta hoa mắt!”
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mái nhà phía không xa có một thiếu nữ áo trắng phiêu diêu đứng đó. Ánh dương nhẹ nhàng của ngày đông chiếu lên mái tóc, vạt váy, thân thể của nàng, tất cả đều như phủ một tầng ánh sáng nhạt.
Gương mặt đắm chìm trong làn ánh sáng trong trẻo kia thoạt nhìn không giống người phàm, tựa như một ảo ảnh giữa ban ngày, tựa cảnh tiên hiện ra trong giấc mộng, chỉ cần chạm vào là tan biến.
Còn có những bá tánh không biết rõ đang chắp tay tại chỗ mà cầu nguyện.
Lục Vô Ưu dừng bước, thấy tác phong quen thuộc của nàng thì bất giác nhớ lại những kỷ niệm xưa, hắn thầm nghĩ, đó không phải tiên nữ giáng trần, mà là phu nhân của hắn lại đang sửa mái nhà rồi.
Hắn bèn tung người nhẹ nhàng, dùng khinh công lướt qua, chỉ vừa chạm chân lên mái ngói đã nghe một tiếng “kẽo kẹt” giòn tan.
“Mái nhà này…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-260.html.]
Hạ Lan Từ suy xét: “Ta cảm thấy thật sự có thể bị dột.” Nàng dùng ngón tay chỉ về phía trước: “Bên kia đều bị nứt ra rồi.”
Lục Vô Ưu còn chưa kịp kiểm tra kỹ ngôi nhà nguy hiểm này, cũng đã cảm thấy khó mà nói hết: “Thuế vừa thu được một phần, hay là chúng ta sửa lại quan trạch trước?”
“Không cần.” Hạ Lan Từ xắn tay áo lên: “Lần trước ta xem rồi, có thể tự làm thử.” Nàng còn gật đầu nói: “Quả nhiên vẫn có thể hữu dụng.”
Lục Vô Ưu: “…”
Bá tánh phía dưới không nhịn được lại tiếp tục hô lớn. “Sao lại có một vị thần tiên nữa bay đến rồi!”
“Thần tiên bế tiên nữ xuống khỏi mái nhà rồi! Ta thật sự không hoa mắt đấy chứ? Đây là thứ ta có thể nhìn sao…”
“… Các ngươi tỉnh lại đi, làm gì có thần tiên mặc quan phục! Đó là Thôi quan tân nhiệm Lục đại nhân, ta vừa nhìn thấy ở nha phủ mà!”
“Nói xằng nói bậy! Không phải thần tiên thì sao lại có thể bay!”
Hạ Lan Từ bị Lục Vô Ưu bế xuống, nàng vẫn còn đang đếm ngón tay, tính toán với hắn: “Dù chúng ta đã mang theo hành lý nhưng vẫn cần mua thêm vài thứ. Sáng sớm mai ta sẽ ra chợ xem qua một chút, nghe nói đồ nơi này rẻ hơn nhiều so với trên Kinh, biết vậy ta đã không mang nhiều như thế rồi…”
Nàng thì thầm nói nhỏ.
Lục Vô Ưu đáp lại theo bản năng: “Vậy mai ta đi cùng nàng nhé? Tiện thể tìm hiểu một chút về nơi này.”
“Chàng không thẩm án sao?” “Đi sớm một chút thì vẫn kịp.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ: “Vậy phải dậy trước giờ Mão, chàng dậy nổi không?”
Lục Vô Ưu thực sự do dự một lúc rồi mới nói: “Nếu nàng hôn ta nhiều một chút thì có lẽ ta sẽ dậy nổi.”
Hạ Lan Từ nghi hoặc: “Nếu hôn rồi mà chàng vẫn không dậy được thì sao?” Khả năng cao là hắn sẽ kéo nàng xuống ngủ thêm.
Trước đây người này đã từng làm như thế.
Lục Vô Ưu cười: “Vậy nàng cố gắng hôn thêm một chút.”
Hạ Lan Từ im lặng đáp: “Đây là chuyện ta phải cố gắng sao? Không phải là chàng nên cố gắng ư?”
Lục Vô Ưu khẽ bật cười, bỗng nói: “Từ Từ.”
Hạ Lan Từ ngẩn người: “Hiện tại đâu có ai khác.”
“Có ai thì có liên quan gì.” Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng bằng đôi mắt thanh thoát ôn hòa: “Ta chỉ muốn đổi cách gọi thôi, hay nàng thích ta gọi ‘Hạ Lan tiểu thư’ hơn?”
Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy có chút sến sẩm, người thân trong nhà cũng chỉ gọi nàng là “Tiểu Từ” mà thôi.
Nhưng sau khi do dự một lúc, nàng vẫn hào phóng nói: “Chàng muốn gọi thế nào thì gọi.”
Nói xong, nàng vòng tay qua cổ hắn muốn trèo xuống.
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, ném nàng nhẹ một cái rồi nói: “Lát nữa sẽ đưa tiền thuế thu được vào kho, ta không yên tâm về đám quan lại nơi đây, nàng đi giám sát với ta nhé.”
Hạ Lan Từ la lên một tiếng, hai chân nàng khua khoắng loạn xạ trong không trung rồi trừng mắt với hắn: “Lục Tễ An, mau thả ta xuống!”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Không thả.” Hạ Lan Từ: “…”
Nàng nhanh chóng vòng tay qua cổ Lục Vô Ưu, hôn nhẹ lên má hắn một cái. Lục Vô Ưu khựng lại, nhân cơ hội đó, Hạ Lan Từ nhanh chóng trèo xuống dưới.