Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 256

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:47:48
Lượt xem: 45

Bởi vì lần này đi Hoảng Châu đường xá xa xôi, để nhanh chóng đến nơi, trên đường họ còn đổi sang đi thuyền.

Lần đầu tiên Hạ Lan Từ đi trên một chiếc thuyền lớn như vậy, lúc đầu còn rất mới mẻ, đứng bên ngoài khoang thuyền không ngừng nhìn xung quanh, nhìn mặt hồ lấp lánh từng lớp sóng nhỏ, trong đôi mắt cũng như đang phản chiếu ánh sáng trên mặt hồ, tựa như có ánh vàng li ti trong đó.

Lục Vô Ưu vừa định nói chuyện với nàng một chút thì nhận ra sắc mặt nàng hơi thay đổi, đột nhiên đưa tay lên ôm đầu nàng:

“… Sao nàng lại say sóng, trước kia không phải còn chèo thuyền rất vui sao?”

Hạ Lan Từ nằm trên giường trong khoang thuyền, sắc mặt tái nhợt, vô cùng yếu ớt nói: “Thuyền đó không lớn thế này…”

Lục Vô Ưu bắt mạch cho nàng, có chút buồn cười lại có chút không nỡ: “Chờ lát nữa cập bến, chúng ta vẫn nên đi đường bộ đi.”

Hạ Lan Từ nắm lấy tay hắn nói: “Đi đường thủy chẳng phải nhanh hơn sao?” Lục Vô Ưu nói: “Nhưng nàng thế này…”

Hạ Lan Từ kiên trì nói: “Ta vẫn ổn, thích nghi một lúc là được thôi, chúng ta nhanh đi đến Hoảng Châu đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch đi, đôi môi mím chặt nhưng vẫn rất cố chấp, Lục Vô Ưu cũng không biết nên khuyên nàng như thế nào, hắn hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi nói: “Được rồi, ta sẽ kêu người đi nấu thuốc cho nàng, uống xong có lẽ sẽ đỡ hơn.”

Nàng uống thuốc đắng rất thành thục như không có cảm giác gì.

Chờ nàng uống xong, Lục Vô Ưu mới nói: “Nàng muốn đi như vậy sao? Hoảng Châu không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng không có cảnh gì đẹp.”

“Ta biết.”

Hạ Lan Từ gật đầu, suy nghĩ một lúc, mới thận trọng nói: “Nhưng mà về nhà như vậy, chàng không cảm thấy tiếc nuối sao?”

Lục Vô Ưu im lặng một lát rồi cười nói: “Sau này cũng không phải là không có cơ hội.”

Cái được gọi là học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia.

Lục Vô Ưu đến đọc sách ở thư viện Giang Lưu còn sớm hơn cả nàng, tuy không phải là người đọc sách chính thống nhưng từ nhỏ đã sống xa nhà, rời bỏ quê hương, cuộc đời đến nay có lẽ hơn một nửa thời gian đều dành cho việc dùi mài kinh sử, quen thuộc với chốn quan trường, hiểu rõ về đời sống nhân dân, nếu không sẽ không thể nào nắm rõ như lòng bàn tay như vậy.

Đó là lý tưởng và hoài bão của hắn khi còn trẻ.

Cuộc đời hắn cũng luôn thuận buồm xuôi gió, dù có vô tình kết hôn với nàng, đắc tội với Nhị Hoàng tử nhưng vẫn được Thánh thượng trọng dụng, tiền đồ vô lượng.

Nhưng hắn vẫn chọn dâng lên bản tấu chương đó.

Đánh cược cả tương lai của mình, sẵn sàng chịu đủ mọi khổ cực để bao nhiêu năm cố gắng của cả đời người hóa thành tro bụi, quyết định này không hề dễ dàng cũng không đơn giản như những gì Lục Vô Ưu đã thể hiện ra — nếu không khi ở Ích Châu hắn sẽ không do dự lâu như vậy.

Dù biết rõ kết cục sẽ ra sao nhưng hắn vẫn kiên quyết tiến bước.

“Nhưng mà…” Lục Vô Ưu bình tĩnh nói: “Nếu ta đã hứa với nàng thì sẽ không thay đổi. Chỉ là lúc đó ta hơi tức giận, trong ngục giam không có việc gì làm, cứ nghĩ mãi, ở vị trí đó mà không làm tròn bổn phận, dù là một bậc quân vương cũng vẫn không xứng đáng. Quan văn quan võ lên đến chức Nội các Phụ thần đều phải trải qua biết bao gian nan còn bậc quân vương chỉ cần sinh ra trong gia đình Hoàng tộc thì thật là bất công. Nếu như Nghiêu Đế nhường ngôi cho con trai là Đan Chu thì có lẽ sẽ không có danh tiếng tốt đẹp như Nghiêu Thuấn bây giờ, nhà Tần hai đời đã diệt vong cũng chính là vì không chọn được người tài giỏi.”

Hạ Lan Từ không khỏi lo lắng nói: “Chàng thật sự định làm như Kinh Kha ám sát Tần vương sao?”

Lục Vô Ưu cười nhạt nói: “Nghĩ cái gì vậy? Chỉ là muốn hiểu rõ, ta làm quan không phải vì quân mà vì dân — nhưng vẫn còn chút tức giận, ban đầu ta muốn yên ổn một thời gian. Nhưng vì nàng muốn nên đến Hoảng Châu cũng được,

nơi đó thật sự là trời cao hoàng đế xa, nghèo đến nỗi không có một xu dính túi, có lẽ cả mật thám của Cẩm Y Vệ cũng không có.”

Chẳng mấy chốc, khi cơn say sóng của Hạ Lan Từ giảm bớt, nàng cũng có được một chút nhận thức trực tiếp về sự hoang vu của Hoảng Châu.

Con thuyền càng đi về phía trước thì lại càng thưa thớt, dòng sông vốn rộng lớn cũng ngày càng hẹp lại.

Lục Vô Ưu nói: “Chúng ta đi thuyền không mang theo nhiều hàng hóa, lượng nước ngập không sâu nên vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước, thuyền chở hàng mà đến đây, phần lớn chỉ có thể mắc cạn, do đó hầu như không thể buôn bán — đây cũng là một trong những lý do khiến Hoảng Châu nghèo nàn thế này, ngoài ra còn gần biên giới Bắc Địch, dễ bị cướp bóc, không thuận lợi cho nông nghiệp cộng thêm việc người dân vùng này nhanh nhẹn, dũng mãnh nên dễ sinh ra cướp bóc, chính quyền quản lý yếu kém, thu thuế cũng không thu được, chỉ có thể càng lúc càng nghèo khó. Đúng rồi, mặc dù sông hẹp nhưng nếu thủy triều dâng cao, nơi này còn bị lũ lụt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-256.html.]

Hạ Lan Từ nghe xong lời mô tả của Lục Vô Ưu cũng cảm thấy tương lai u ám nhưng nàng cố gắng an ủi hắn: “Lục đại nhân, ta tin tưởng chàng.”

Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng: “Thị lang chỉ nắm giữ quyền xét xử hình sự của một phủ.”

Hạ Lan Từ khích lệ: “Vậy thì vừa hay, chàng có thể bắt đầu từ việc làm Lục Thanh Thiên.”

Lục Vô Ưu cười khẽ: “Nàng sắp xếp cho ta khá tốt đấy chứ.”

Tuy nhiên, ngay khi họ tiến vào lãnh thổ Hoảng Châu thì đã gặp phải rắc rối đầu tiên — thủy phỉ.

Con thuyền đối diện lớn gấp đôi con thuyền của họ, trên thuyền đầy những tên đàn ông cao to cầm vũ khí, tiếng hò hét vang trời, còn có một số người cầm cung tên, lớn tiếng la hét: “Mau giao vàng bạc châu báu quý giá ra đây, nếu không hôm nay sẽ khiến các ngươi chìm dưới đáy sông này bị cá rỉa chết!”

Trên thuyền của Lục Vô Ưu, ngoài người lái thuyền, còn lại đều là người của hắn, mọi người đều bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ phấn khích.

Người lái thuyền run rẩy nói: “Các vị…”

Lục Vô Ưu vỗ vai ông: “Đừng sợ.” Sau đó quay sang Hạ Lan Từ: “Nàng thấy con thuyền kia thế nào?”

Hạ Lan Từ nhìn xa xăm: “Khá tốt…”

Lục Vô Ưu cười: “Nàng vào khoang thuyền đợi ta một lát, sẽ nhanh thôi.”

Hạ Lan Từ gật đầu đồng ý, dẫn theo Sương Chi trốn vào bên trong, lại không nhịn được hỏi: “Ta có thể xem trộm không?”

Lục Vô Ưu ân cần: “Trong khoang thuyền có cửa sổ.”

Còn chưa dứt lời thì Lục Vô Ưu đã thi triển khinh công, trong nháy mắt thân hình đã di chuyển sang thuyền đối diện, những người bên cạnh cũng xoa tay hăm hở, cùng di chuyển theo hắn.

Sương Chi lần đầu thấy cảnh này, nhịn không được mà ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu thư, cô gia biết bay kìa!”

Đám người trên thuyền đối diện cũng kinh ngạc thốt lên:

“Cái quái gì vậy trời, đám người bên kia thế mà lại biết bay kìa!”

“Ta từng nghe qua rồi! Hình như gọi là khinh công gì đấy! Ở cái gì mà đại hội võ lâm hay đại hội đấu kiếm gì đó, có một đám người cũng bay tới bay lui như thế này!”

“Mẹ nó bây giờ ngươi mới nói thì còn làm cái mẹ gì nữa!” “Chắc chúng ta gặp phải hàng cứng thật rồi…”

“Nhanh, nhanh lái thuyền đi!” “Không kịp nữa rồi, đại ca ơi —”

Sương Chi nhìn mà trợn mắt há mồm, túm lấy tay áo Hạ Lan Từ: “Tiểu… tiểu thư, người… người mau nhìn kìa…”

Hạ Lan Từ nhìn mãi thành quen nên nói: “Bình tĩnh đi.”

Những tên thủy phỉ vừa nãy còn hung hăng, bây giờ đã bị trói tay trói chân, ngồi xổm trên mặt đất run lẩy ba lẩy bẩy.

Thuyền cướp cũng bị tịch thu. Lục Vô Ưu dẫn Hạ Lan Từ xuống khoang thuyền xem xét như đang tuần tra trên chính thuyền của hắn vậy. Chỉ thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, còn có cả vải vóc, hương liệu và các hàng hóa khác. Lục Vô Ưu quay đầu hỏi nàng: “Nàng có muốn lập danh sách kiểm kê không?”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng nghĩ có lẽ nàng không phải đang làm áp trại phu nhân đâu nhỉ.

Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “Đợi đến phủ Tùy Nguyên xem có ai nhận lại không, nếu không thì tạm sung vào công quỹ.”

Hạ Lan Từ tỉnh táo lại rồi nói: “Được.”

… Có lẽ bọn họ vẫn còn đang làm quan một cách đàng hoàng.

Loading...