Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 253

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:46:17
Lượt xem: 60

Mỗi ngày số người gửi thiệp mời và tặng quà còn nhiều hơn lúc hắn vừa đỗ Trạng nguyên, chỉ là còn có vài người gửi thiệp cho nàng, không phải vì ngưỡng mộ mà là vì khâm phục, điều này đối với Hạ Lan Từ cũng thật sự có chút mới mẻ.

Nàng chờ đợi trong phủ, cuối cùng lại chờ được một vị khách không mời mà đến.

Khi nhìn thấy Ngụy Nhị tiểu thư, Hạ Lan Từ thật sự nghĩ rằng đối phương đến gây chuyện, cho nên chuẩn bị sẵn tinh thần, khách sáo trò chuyện.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp nói mấy câu, Ngụy Uẩn đã đi thẳng vào vấn đề trước: “Ta đến để xem cô có tốt hay không, có người nào tìm cô gây khó dễ không.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Ngữ khí của Ngụy Uẩn có hơi thiếu kiên nhẫn: “Tên ngốc kia hôm đó cũng quỳ ngoài cửa cung, quỳ đến nỗi sinh bệnh mà còn lo lắng cho cô và vị kia nhà cô. Ta nói hắn ngốc, hắn còn đứng đó lải nhải với ta mấy lời đạo lý, nào là c.h.ế.t vì nước, nào là trung hiếu ân nghĩa, rồi đại trượng phu nên làm như vậy…”

Hạ Lan Từ ngẫm một lúc mới nhận ra “tên ngốc” mà nàng ta nhắc đến có lẽ là Lâm Chương.

“Tuy ta cảm thấy cô và Lục Vô Ưu đều ngốc như nhau, nhưng mà thôi vậy. Có lẽ hắn không phù hợp làm phu quân, nhưng làm thần tử thì được, tóm lại…” Gương mặt Ngụy Uẩn không được tự nhiên nói: “Ta chỉ đến xem chút thôi.”

Hạ Lan Từ chần chừ nói: “Cảm ơn.” Lại bỗng dưng nhớ đến tin đồn mà Diêu Thiên Tuyết nói với nàng, hơi chần chừ nói: “Ngụy… phu nhân không cần quá để ý ta đâu, ta không có một chút tình cảm nào với Lâm công tử, trước đây cũng không quen biết.”

Ngụy Uẩn bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Cái này ta biết! Cô đã bằng lòng sống c.h.ế.t với Lục Vô Ưu rồi, sao có thể có ý tứ gì với y chứ.”

Hạ Lan Từ: “…”

Đột nhiên nghe thấy người ta nói như vậy, nàng lại còn có vài phần xấu hổ.

“Cô không cần nghĩ nhiều! Ta mới không có gì với Lâm Chương… Chỉ cảm thấy y ngốc nghếch, muốn đùa giỡn vui vẻ mà thôi…”

Nói xong, nàng ta rời đi.

***

Chờ đưa tin rồi áp giải về, lượt đi lượt về cũng mất không ít thời gian.

Chỉ là Tam Ti cũng không ngờ được, trước khi bị áp giải trở về, quan trường Ích Châu dường như cũng đã tan rã, chúng gấp gáp dâng tấu nhận tội và phủi sạch bản thân — bọn chúng đã biết Lục Vô Ưu chưa chết, đủ loại hành vi tạo quan hệ tốt của Hạ Lan Từ ở Ích Châu đều biểu hiện tâm địa đáng bị trừng phạt, huống chi Lục Vô Ưu chỉ là một Hàn Lâm bình thường, sao có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác được, còn tìm thấy chứng cứ phạm tội, tám phần là bởi vì quan trường Ích Châu có nội gián, đã bán đứng người từ trước.

Tuy nói là áp giải về thẩm tra xử lý, nhưng không phải ai cũng nhất định có tội, nói không chừng tên nội gián kia có thể mượn điều này lấy công chuộc tội, thoát khỏi xử phạt.

Ai nấy đều nghi ngờ lẫn nhau, lại không tiếc bỏ đá xuống giếng.

Mà chuyện làm người ta sảng khoái nhất là, bởi vì Thánh thượng ngầm đồng ý, vô số tội ác của Bình Giang Bá và con trai gây ra ở Kinh thành cũng bị thanh toán triệt để. Nếu nói Ích Châu vẫn là trời cao Hoàng Đế xa, thì hành vi hống hách của Bình Giang Bá ở Kinh thành, dân chúng đều nghe nhiều đến thuộc lòng, ngay cả người hầu cũng dám công khai đánh c.h.ế.t người, sau đó bồi thường tiền cho xong việc, dân chúng còn giận mà không dám nói gì.

— dù sao Bình Giang Bá luôn tự cho mình là Quốc cữu.

Trên công đường, mới đầu mấy đứa con trai của ông ta còn kiêu căng tự mãn, chờ khi phát hiện những quan viên ngày xưa từng cung kính lễ độ với mình giờ phút này đều mang nụ cười lạnh nhạt trên mặt, sau đó liệt kê từng chuyện từng chuyện xấu xa mà bọn chúng làm năm xưa, ngay cả nhân chứng vật chứng cũng có đủ, bọn chúng mới bắt đầu hơi thay đổi sắc mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-253.html.]

“Chúng ta bị oan uổng…”

“Đều là những điêu dân này muốn hại chúng ta!”

“Nhất định là chứng cứ ngụy tạo, các ngươi tìm người tới làm giả, rõ ràng ta…”

Hơn nữa những chứng cứ này vô cùng xác thực, ngân lượng tham ô chảy vào phủ Bình Giang Bá, cuối cùng Bình Giang Bá bị tước đoạt tước vị, phạt năm mươi vạn lượng bạc, mấy đứa con cũng bị phán lưu đày, ngay cả Lệ Quý Phi cũng bị liên lụy, giáng xuống làm Phi — tuy vẫn đứng đầu tứ phi, nhưng cũng coi như chặn miệng mọi người, có cái để ăn nói.

Dù Nhị Hoàng tử chưa bị xử trí, nhưng Thánh thượng lệnh hắn đi thái miếu tế tổ hai tháng.

Vụ án này thật sự là chân chính đ.â.m thủng cả bầu trời.

Bè cánh của Nhị Hoàng tử trong triều đường cũng bị đả kích lớn.

Trong triều trên dưới đều ca ngợi Thánh thượng vô cùng thánh minh, chính là bậc minh quân kinh bang tế thế, là phúc của trời cao, phúc của dân chúng. Lời khen ngợi không ngớt bên tai, tạm thời cũng không ai thúc giục lập quốc bản,

còn liên tục dâng thư mong Thánh thượng bảo trọng long thể. Nội các cũng lại cần cù bận rộn công vụ, coi như quân thần trong lúc đó đạt thành hài hòa vi diệu.

Những quan viên ngày ấy quỳ dập đầu ngoài cửa Đại Ung chỉ bị phạt một phần bổng lộc tượng trưng, trách cứ vài câu, cũng không tổn hại gì nhiều.

Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này Lục Vô Ưu lập công rất lớn, nên sớm được thả ra thăng quan tấn tước, nhưng hắn vẫn bị giam trong chiếu ngục.

Mãi đến sau năm mới, lần lượt bắt đầu có người dâng tấu xin ân xá. Dân gian cũng mơ hồ có một ít lời chỉ trích.

Lại qua hơn nửa tháng, cuối cùng hình phạt của Lục Vô Ưu cũng chậm chạp được ban ra.

— lần này mặc dù Lục Vô Ưu tố giác tội ác Ích Châu có công, nhưng cũng phụ thánh ân, công khai chỉ trích Thánh thượng, không tôn kính vua, không kính trọng cha (*), hôm nay bị tước Kỳ Lân phục Ngự ban, cả chức quan ở Chiêm sự phủ và Hàn Lâm Viện, giáng làm Thôi quan ở Tùy Nguyên phủ Hoảng Châu, lập tức đi nhậm chức, không được trì hoãn.

(*) 无君无父: nghĩa đen là không tôn kính vua, không kính trọng cha, tương đương với sự bất kính, phản lại đạo lý và luân thường. Đây là một lời chỉ trích

nặng nề, thường dùng để tố cáo hành vi coi thường quyền lực của Hoàng Đế và phá bỏ các chuẩn mực hiếu thuận, trung quân trong xã hội.

Lúc này mọi người cũng không nhịn được thổn thức.

Hoảng Châu hay còn gọi là Hoang Châu, chỗ quỷ quái này nằm ngay biên giới giữa Đại Ung và Bắc Địch, về phần Tùy Nguyên phủ, tên đều là tùy tiện đặt, tuỳ duyên tuỳ ý mà thôi, đây lại là nơi nghèo nàn và rách nát nhất, chim không thèm ị, gà không đẻ trứng.

Danh nghĩa là bị giáng chức, thực chất là bị lưu đày, thật thê thảm biết bao.

Lục Vô Ưu vốn là biên soạn ở Hàn Lâm Viện, kiêm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ, chính Lục phẩm thanh lưu, từng đạt danh hiệu đỗ đầu Lục nguyên trong khoa cử, lại được Từ Các lão coi trọng, có thể nói là tiền đồ xán lạn, rèn dũa thêm vài năm kinh nghiệm là có thể thăng lên Hàn Lâm Viện học sĩ, chỉ cần không phạm sai lầm lớn gì, thì việc thuyên chuyển sang Thị Lang chính Tam phẩm và vào Nội các cũng chỉ cách một bước mà thôi.

Từ trước đến nay quan viên Kinh thành luôn được ngầm thừa nhận là cao hơn quan địa phương cùng phẩm cấp, chính Lục phẩm Kinh thành bị điều ra ngoài tương đương với Tứ, Ngũ phẩm địa phương.

Nhưng nay hắn bị điều ra ngoài chỉ làm quan Thất phẩm nhỏ nhoi, lại còn ở nơi nghèo khổ như vậy, trừ phi có một ngày Thánh thượng thay đổi ý định, nếu không con đường làm quan của hắn coi như đã hủy hết, khó mà trở lại được.

Loading...