PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:45:58
Lượt xem: 53
Trước cửa Hình Bộ, Đại lý tự và Đô sát viện, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy các sĩ tử lén lút dò xét.
Cảnh tượng quỳ lạy hoành tráng trước cửa Hoàng Thành cũng đã thu hút vô số bách tính vây xem, nghe nói đã có đoàn hát bắt tay vào biên soạn kịch bản dựa trên vụ án này.
Dĩ nhiên cũng có những người cảm thán.
“Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ, hôm đó ta đã thấy rõ Hạ Lan tiểu thư quỳ gối trên tuyết, trông như sắp đông lạnh thành tượng ngọc rồi.”
“Ta cũng thấy! Đúng là làm cho người ta vô cùng đau lòng…”
“Ai, Lục Trạng nguyên vẫn còn bị giam trong ngục, thật không biết khi nào mới được thả ra…”
“Lục Trạng nguyên vì dân mà xin cứu giúp, nên mới rơi vào cảnh lao ngục, ngài ấy là đại thiện nhân, là người tốt! Thánh thượng đã hạ lệnh điều tra Ích Châu, vậy sớm hay muộn cũng sẽ trả lại trong sạch cho Lục Trạng nguyên thôi!”
“Đúng vậy, nếu không thì chỉ sợ sẽ làm lạnh lòng dân chúng và sĩ tử thiên hạ!”
Ngoài ra, nơi náo nhiệt còn có phủ Bình Giang Bá — thỉnh thoảng lại có người ném bùn đất và rau thối linh tinh vào cửa phủ, làm cho huynh trưởng của Lệ Quý Phi là Bình Giang Bá phải cho thủ vệ canh giữ bên ngoài, tránh cho xảy ra chuyện không hay.
Mấy đứa con trai thường ngày ăn chơi lêu lổng của Bình Giang Bá cũng bị nhốt trong phủ, bọn chúng còn ầm ĩ không vui.
“Cha, con đã hẹn xong với người khác ra ngoài uống rượu rồi.”
“Thánh thượng cưng chiều cô như vậy, bảo cô van xin cầu tình là được rồi, có gì ghê gớm đâu.”
“Đúng đó, cha người lo gì chứ!”
“Cùng lắm là phạt bổng lộc, trách mắng một hai câu, cũng sẽ không làm thật, hơn nữa, nhìn qua Thánh thượng cũng không chống đỡ được mấy năm nữa, không phải sau này biểu huynh cũng sẽ lên ngôi sao…”
Bình Giang Bá cũng cảm thấy bực bội, ông ta lạnh lùng nói: “Câm mồm hết cho lão tử! Một lũ tiểu súc sinh! Chính cô của chúng bây bảo chúng bây gần đây phải thành thật ở yên trong phủ, đừng có gây chuyện! Đừng mẹ nó gây chuyện cho lão tử nữa! Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, còn phải để lão tử dọn dẹp cho chúng bây! Bây giờ nghĩ kỹ lại xem, đã g.i.ế.c bao nhiêu mạng người rồi, dọn dẹp sạch sẽ hết chưa?”
Mấy đứa con nhìn nhau, ai cũng không dám chắc.
“Cha, cha đừng làm bọn con sợ… Cái này… ai mà nhớ rõ được…” “Chỉ là đám dân đen không quyền không thế, còn có thể lật trời sao?”
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-252.html.]
Hạ Lan Từ cũng mới biết cha mình cũng bị bệnh sau khi khỏi bệnh.
Khi ấy quỳ ngoài cửa Đại Ung, trong đầu đều là m.á.u nóng dâng trào, chỉ nhìn chăm chăm vào Hoàng Thành ẩn mình trong màn đêm, bỏ ngoài tai mọi âm thanh xung quanh, nàng nghĩ dù có phải quỳ ở đây đến thiên trường địa cửu, quỳ đến kiệt sức ngã xuống, quỳ đến khi c.h.ế.t đi ngay tại chỗ này, cũng tuyệt đối không muốn cam chịu số phận — hoàn toàn quên mất cơ thể cha con hai người đều không tính là khỏe mạnh.
Sau đó, cả hai đều ngã bệnh.
Nhưng may mà nàng còn có nền tảng thể lực trong những ngày đi theo rèn luyện thân thể với Lục Vô Ưu, lại thêm tuổi trẻ nên khỏi bệnh nhanh hơn trước đây rất nhiều, còn có thể đi thăm cha nàng.
Hạ Lan Cẩn ngồi trên giường ho khan.
Hạ Lan Từ cẩn thận hỏi: “Chân của cha…”
Chợt thấy Hạ Lan Giản bưng một cái bình lớn đến đây, phấn khích nói: “Cha! Cha xem m.á.u hươu con giữ lại quả nhiên có tác dụng! Con sẽ đến phòng bếp hâm nóng cho cha, cha mau uống đi! Uống xong chắc chắn có thể khỏi bệnh!”
Hạ Lan Từ và Hạ Lan Cẩn nhìn nhau, nghĩ đến nguồn gốc của m.á.u hươu, cả hai đều có chút khó nói thành lời.
Quả nhiên, người vô tư là hạnh phúc nhất.
Hạ Lan Cẩn im lặng một lúc rồi nói: “Đừng đến thăm ta nữa, con lo cho sức khỏe của mình trước đi. Chuyện của Tễ An, lão phu sẽ dâng sớ lên, cho dù liều cái thân già này, ta cũng sẽ không để hắn chịu oan ức mãi.” Ông lại ho một tiếng rồi nói thêm: “Tất nhiên, cho dù hắn không phải là con rể ta, ta cũng sẽ làm vậy.”
Hạ Lan Từ không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn cha.” Cuộc đối thoại lại bình thản ngoài ý muốn.
“Con cũng…” Hạ Lan Cẩn thở dài, nói: “Trưởng thành rồi. Trước đây ta luôn xem con như một cô nương yếu đuối, hiện giờ nghĩ lại là ta đã xem nhẹ con. Sau này ta sẽ cố gắng… hạn chế can thiệp vào chuyện của con. Con và Tễ An hãy sống thật tốt, lần này hắn đã chịu không ít đau khổ, nhưng ta không nhìn lầm, có thần tử cốt cách cương nghị như vậy, cho dù có gian nịnh, thì Đại Ung ta cũng không thương gân động cốt, cơ nghiệp không bị hủy hoại, lòng ta rất an ủi.”
Vì chuyện quần thần dâng tấu, hôn sự của Diêu Thiên Tuyết và Tống Tề Xuyên cũng bị hoãn lại một thời gian, cuối cùng cũng kịp xong xuôi trước năm mới.
Sau khi Hạ Lan Từ hồi phục và tinh thần khá hơn, nàng còn đi dự tiệc cưới, hưởng chút không khí vui mừng.
Diêu Thiên Tuyết vui như một chú chim hỉ thước, từ sáng sớm đã hỏi: “Ta trang điểm thế này có đậm quá không? Có hợp với bộ giá y này không? Trời ơi, hôm nay ta thật sự phải gả cho chàng ấy rồi! Không phải đang nằm mơ!”
Hạ Lan Từ cười dỗ nàng ấy: “Đừng lo, biểu tỷ hôm nay vô cùng xinh đẹp.”
Chỉ là khi nhìn đôi tân nhân đang vui vẻ bái đường, suy nghĩ của nàng lại bay xa, rất khó tránh lại nghĩ đến Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ nhớ lại Hoa Vị Linh từng nói, sinh thần của nàng và Lục Vô Ưu đều rơi vào khoảng thời gian trước và sau tháng Giêng, vốn nàng còn tính toán sẽ tổ chức sinh thần cho hắn thế nào, còn đã âm thầm học nấu mì trường thọ hai lần— tự mình ăn thì cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Đáng tiếc bây giờ toàn bộ đều vô dụng.
Tuy nhiên, mặc dù Lục Vô Ưu đang bị giam trong ngục, nhưng danh tiếng của hắn lại vang dội chưa từng có.