Chiều tối trở về, Hạ Lan Từ bận rộn sắp xếp đồ đạc  phủ, còn Lục Vô Ưu thì   tịnh thất tắm gội .
Vội vàng  suốt dọc đường, cũng  tiện tắm rửa kỹ lưỡng.
Khi nàng bận rộn xong, buộc tóc   phòng tắm, Lục Vô Ưu  tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái  tựa  ghế hoa hồng, lật xem từng trang công báo triều đình mới phát.
Hạ Lan Từ cẩn thận tắm rửa, ngâm  trong thùng tắm đến mức suýt ngủ quên, khi vắt tóc bước , liền  thấy Lục Vô Ưu nâng mắt  nàng,  đó vô cùng tự nhiên bước tới, dùng ngón tay dài giúp nàng lau khô từng lọn tóc.
Nàng vẫn  ghen tị.
“Hiện giờ   chút hy vọng học thành công ?”
Lục Vô Ưu  đôi tai   nóng  cho đỏ ửng của nàng, bình thản đáp: “Vẫn còn sớm, nàng kiên nhẫn chút.”
“Ồ.”
Hạ Lan Từ im lặng, cảm nhận ngón tay Lục Vô Ưu luồn qua tóc . Rõ ràng  nên  xúc cảm kỹ càng hơn, nhưng nàng vẫn cảm thấy  tê dại, ngẩng đầu  .
Lục Vô Ưu bất ngờ chạm  ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt  sáng lấp lánh, vô cùng mềm mại.
Hắn vô thức nuốt nước miếng, : “Nếu nàng cảm thấy mệt,  nhất đừng trêu chọc .”
Hạ Lan Từ đành  tiếp tục cúi đầu.
Ánh mắt Lục Vô Ưu hạ xuống cổ nàng,  thể  thấy làn da ửng đỏ  khi tắm, như lớp sứ trắng  một lớp men đỏ nhạt. Có lẽ vì  mặt  nàng  phòng  nhiều, vạt áo cũng  kéo chặt, lỏng lẻo, như ẩn như hiện.
Hạ Lan Từ nhỏ giọng : “Giờ   mệt, nếu    thể đợi  ngủ dậy …”
Lục Vô Ưu vững như núi Thái Sơn, lúc  bàn tay gần như run lên.
“Nàng   …” Hắn đắn đo, cảm thấy  như  lợi mà còn giả vờ, mặc dù xưa nay  vốn như : “Quá dung túng ?”
Hạ Lan Từ cũng sững .
Bất tri bất giác cảm thấy   hổ, nhưng nàng cũng đúng thật là…    .
Có lẽ vì Lục Vô Ưu luôn  những lời thô tục như thế,  sự vô tri vô giác của nàng, dần dần cảm thấy đây là chuyện  bình thường.
Huống hồ mỗi   khi xong việc,  nào đó luôn   lâu,  cho cơ thể nàng căng cứng, thoải mái, mềm nhũn như nước, mới tiếp tục động tác tiếp theo, thế nên lúc  Hạ Lan Từ gần như  còn quá nhiều cảm giác đau đớn… hoặc  thể  vui sướng  vượt qua nỗi đau.
Mặc dù mỗi  nàng vẫn cảm thấy  thể tưởng tượng ,    thể chứa đựng …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-240.html.]
Càng nghĩ, Hạ Lan Từ càng thấy  hổ,  khỏi đưa tay che mặt.
Lục Vô Ưu dĩ nhiên   nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy mặt nàng đỏ lên, hai tay che mặt, đôi chân thon dài cũng vô thức khép , xuyên qua vạt áo ngủ,  thể mơ hồ  thấy  mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.
Nơi    từng nắm qua, một tay   thể dễ dàng bao trọn.
Nói chính xác hơn, những nơi  cơ thể nàng đều  mảnh mai, làn da  mềm mại mịn màng, kể cả đôi chân…
Mái tóc dài trong tay  gần khô, Lục Vô Ưu  khỏi buông tay, lùi ,  về tiếp tục xem công báo, che giấu ánh mắt tối  khiến   hổ.
Trên đường trở về còn mất khống chế một , suýt chút nữa …  xe ngựa. May mắn là kiềm chế kịp thời, Lục Vô Ưu cũng   vấn đề  ở Hạ Lan Từ,  là ở . Khi  gặp nàng hoặc  việc bận còn , nhưng khi ở bên  cả ngày   việc gì, thì …
Hạ Lan Từ thấy tóc  gần khô hết, che mặt xong thì lên giường , nàng thực sự  mệt.
Lục Vô Ưu miễn cưỡng định thần  tiếp vài dòng.
Nằm  chiếc giường quen thuộc, Hạ Lan Từ cảm thấy an tâm hơn,  một lúc, nàng lặng lẽ liếc mắt  thoáng qua Lục Vô Ưu.
Khi nam nhân cao lớn cúi đầu, chăm chú ,  , cũng  mở miệng  chuyện, thực sự mang dáng dấp của một  văn nhã, trầm tĩnh và cao quý như trúc xanh  ánh trăng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì   gả cho , Hạ Lan Từ cong môi ,  đó chìm  giấc ngủ sâu.
***
Khi  tin, sáng sớm ngày hôm , biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết  tới thăm nàng.
“Tiểu Từ, cuối cùng  cũng về ! Làm  lo lắng c.h.ế.t mất!” Diêu Thiên Tuyết gần như  nàng từ đầu đến chân,  khi đánh giá xong, nàng   nhịn   : “  ngờ khi trở về  là hai , trông thần sắc của   vẻ  hơn nhiều so với  khi .”
Hạ Lan Từ sờ sờ khuôn mặt , : “Có ?”
Diêu Thiên Tuyết gật đầu: “Có cảm giác tinh thần khá hơn nhiều, chỉ là…” Nàng    bên gáy Hạ Lan Từ, thắc mắc: “Trời  vẫn còn muỗi …” Sau đó nàng  nhận , sắc mặt trở nên phức tạp, như thể nhận  cải trắng nhà    vặt mất,    trêu ghẹo vài câu, cuối cùng nàng  nghiêng đầu sang, nhỏ giọng hỏi: “Hắn bắt nạt ,  bắt nạt ác liệt lắm …”
Hạ Lan Từ ngây , : “Cũng… cũng …”
Diêu Thiên Tuyết  đông  tây một lúc, càng hạ thấp giọng: “Tề Xuyên sợ  nghĩ nhiều,  đẩy nhanh hôn lễ, vài hôm nữa chúng  sẽ thành … Loại chuyện đó, rốt cuộc  đau ?”
Hạ Lan Từ  ngây , với tâm lý giúp đỡ biểu tỷ ít nhiều, nàng cố gắng vượt qua sự  hổ, đáp: “Chàng , cũng khá giỏi, nên…  đau lắm.”
Ánh mắt Diêu Thiên Tuyết trở nên tò mò: “Như thế nào là khá giỏi?” Hạ Lan Từ: “…”
Cái  rốt cuộc   như thế nào chứ!