Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 239

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:39:41
Lượt xem: 44

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Từ cảm thấy hắn dường như không phải đang cầm bút mà là cầm một thanh kiếm, một cây thương, mang theo sát khí không thể che giấu, toàn bộ khí chất trên người trở nên sắc bén lạnh lẽo đến thấu xương.

Lục Vô Ưu ngồi thẳng lưng, thân hình mảnh khảnh nhưng không yếu ớt, hắn luôn giữ thẳng sống lưng, dáng vẻ tựa như một cây thương sắc nhọn.

Hạ Lan Từ nhìn hắn đến ngẩn người, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Cho đến khi khí chất đó trên người hắn dần dần tan biến mất.

Hạ Lan Từ khẽ mấp máy môi, bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng, giọng nói rất nhẹ: “Làm điều chàng cho là đúng là được rồi.”

Cha nàng làm quan Ngự sử, cho nên nàng tự nhiên hiểu phần nào những trăn trở của hắn.

Lục Vô Ưu hơi ngẩn người, bàn tay cầm bút chợt ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, vừa định mở miệng thì phát hiện Hạ Lan Từ đang lục tìm gì đó trong túi hành lý bên cạnh.

“Nàng đang tìm gì vậy?”

Hạ Lan Từ mở một gói giấy dầu nhỏ ra trước mặt Lục Vô Ưu. “Ta không biết vì sao chàng không vui nên đã mua một ít.” Đó là một gói kẹo mạch nha.

Vẻ mặt Lục Vô Ưu hơi ngạc nhiên.

Hạ Lan Từ do dự một lúc, sau đó vươn tay ra vuốt nhẹ giữa chân mày của hắn.

Lục Vô Ưu khẽ cong môi mỉm cười: “Sao vậy, thần nữ muốn hóa giải phiền muộn cho ta à?”

Hạ Lan Từ nhón một viên kẹo mạch nha nhét vào cái miệng rảnh rỗi của hắn.

Lục Vô Ưu để mặc viên kẹo tan dần trên đầu lưỡi, im lặng một lúc, ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Nàng thế này… Ta sẽ suy nghĩ nhiều đó.”

Đi về hướng Tây rồi rẽ lên phía Bắc, khi Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu đến Kinh thành thì mùa đông đã thực sự đến.

Có thể thấy cỏ cây ven đường dần héo úa, gió lạnh rít lên từng đợt.

Trước đây, đây là thời điểm khó khăn nhất đối với Hạ Lan Từ, nàng khí huyết kém, vừa vào đông là tay chân lạnh toát, mùa đông ở Thanh Châu còn ấm áp thì không sao, nhưng ở Kinh thành, không chỉ gió lùa vào nhà mà than củi cũng không phải lúc nào cũng có để sưởi ấm, dễ bị cảm lạnh… Lần này, có lẽ nhờ rèn luyện có hiệu quả, Hạ Lan Từ hầu như không cảm thấy cơ thể bị lạnh.

Hơn nữa nàng vừa hắt hơi hai cái, Lục Vô Ưu đã nắm cổ tay nàng bắt mạch, còn gọi người đi mua thuốc.

Hạ Lan Từ cố gắng can ngăn: “Ta còn chưa bị cảm lạnh…”

Lục Vô Ưu đang nấu thuốc trong lò trà nhỏ, mùi thuốc đắng đậm đặc dần lan tỏa, hắn không khỏi cau mày: “Việc này không bàn cãi, khi cảm lạnh vào cơ thể cũng đã muộn, hay là nàng muốn…” Hắn cụp mắt xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Ta chính miệng đút cho nàng?”

Hạ Lan Từ: “…?”

Bối rối một lát, nàng ngập ngừng nói: “Không phải chàng rất sợ uống thuốc đắng sao?”

Lục Vô Ưu: “…”

Trọng điểm nằm ở đó sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-239.html.]

Nàng đối xử với hắn khoan dung đến mức dường như không có giới hạn, khiến hắn không khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng… cũng khó có thể phân định rõ ràng.

Gần đến Kinh thành, từ xa ngoài thành, Lục Vô Ưu đã treo quan hàm của hắn lên rồi… Nói thật, chức quan cũng không phải lớn, nhưng danh tiếng khoa bảng lại rất đáng gờm, ai ai cũng biết đến người đứng đầu cả sáu kỳ thi. Gần đây, trên dưới Đại Ung đều thương tiếc cho vị Trạng nguyên này, không ngờ lại thấy người quay trở về với chiếc thẻ bài.

Dù cho người góa phụ của hắn – Hạ Lan phu nhân có trở về, cũng không đến mức như vậy…

Khi mọi người còn đang suy nghĩ, lúc vào thành, lại thấy vị Trạng nguyên phong nhã vô song ấy không tổn hại dù chỉ một cọng tóc, vén rèm bước xuống. Vẫn là chàng công tử tuấn tú từng khiến người khác mê mẩn khi ca ngợi công trạng trên Ngự Nhai ngày trước. Từ tấm rèm xe được vén lên, cũng có thể nhìn thấy Hạ Lan phu nhân diễm lệ bậc nhất Kinh thành của hắn.

Chỉ trong chốc lát, tin tức này như hòn đá ném vào mặt nước, lan ra từng vòng gợn sóng.

“Lục Trạng nguyên vậy mà vẫn chưa chết! Còn trở về cùng phu nhân của hắn!” “Quả nhiên là Văn Khúc tinh giáng thế, người tốt ắt có trời giúp!”

“Ngày đó Hạ Lan phu nhân ra khỏi thành, có người còn nói lời khó nghe… Không ngờ nàng thật sự đưa được phu quân của mình trở về!”

***

Về đến phủ, Hạ Lan Từ cảm thấy như thể đã qua cả một kiếp người.

Ngồi xuống ăn cơm, Lục Vô Ưu thở dài: “Ta suýt nữa quên mất mùi vị món ngon là như thế nào rồi…”

“Chàng ở Ích Châu…”

Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Có gì ăn nấy, chuyện hết muốn ăn cũng rất nhiều.”

Hạ Lan Từ đoan trang cẩn thận, thấy hắn gầy đi một chút, liền dùng đũa cả gắp thức ăn cho hắn.

Lục Vô Ưu đưa mắt nhìn nàng.

Bị hắn nhìn như vậy, Hạ Lan Từ có phần ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã thẳng thắn nói: “Chàng cũng từng gắp cho ta.”

“Ta gắp là vì…” Lục Vô Ưu nhận lấy món ăn Hạ Lan Từ đưa qua, ngừng lại, mỉm cười nhẹ: “Vì cảm thấy nàng quá gầy, hơn nữa chưa từng ăn được thứ gì ngon.”

“Nhưng… chàng cũng gầy, chẳng lẽ chàng không nhận ra sao?”

Sau khi nuốt xong, Lục Vô Ưu mới tỉnh ngộ: “Có sao?” Sau đó hắn lại ngụ ý, kéo dài giọng nói: “Nàng hình như chưa từng chạm vào ta, sao có thể chắc chắn vậy?”

Hạ Lan Từ: “…”

Thôi, tốt nhất là hắn nên nói ít lại.

Cây non trong sân đã cao hơn nhiều so với lúc Lục Vô Ưu rời đi, trông cũng đã có dáng hình.

Hắn hơi ngạc nhiên nói: “Không phải nàng nói là phải vài năm nữa mới lớn sao?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Khi mua là vậy, nhưng có lẽ chăm sóc tốt, nên nó phát triển nhanh hơn.”

Lục Vô Ưu ấn vào thân cây, lắc lắc, cảm nhận độ chắc chắn của nó, cười nói: “Được, lớn lên khỏe mạnh, rất tốt.”

Loading...