PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:34:06
Lượt xem: 40
Xe ngựa dừng lại ở một cổng nhỏ bên cạnh nghĩa địa, Lục Vô Ưu dẫn theo người của mình, trước khi hành động đã đánh ngất những người canh giữ. Nghĩa địa nhỏ ở chốn hoang vu này vào lúc đêm hôm khuya khoắt cũng không có người qua lại.
Gió thu lạnh lẽo thổi từng cơn, xen lẫn tiếng đào đất.
Hạ Lan Từ ngày càng cảm thấy như mình đang phát điên cùng với Lục Vô Ưu. Chẳng bao lâu, họ đã đào chạm đến quan tài.
Lục Vô Ưu thản nhiên đi tới kiểm tra, còn gọi người khác lại giúp. Hắn dùng vải lụa che mũi miệng, trên tay đeo găng tay bảo vệ tay, còn chuẩn bị kẹp cùng các dụng cụ khác.
Mọi người đều im lặng và bình tĩnh, như thể đây là một cảnh tượng rất bình thường.
— Có lẽ sự kinh ngạc khi nhìn thấy xác c.h.ế.t không bằng sự bất ngờ khi thấy Thiếu chủ đưa phu nhân đi đào mộ vào lúc nửa đêm.
Hạ Lan Từ vốn dĩ nên cảm thấy rất kinh hãi, nhưng có lẽ vì bầu không khí nghiêm túc trước mắt, nàng che mũi miệng lại bình tĩnh nhìn theo từng hành động của hắn.
Thời tiết lạnh lẽo, t.h.i t.h.ể đã được xử lý, lại được niêm phong kín trong quan tài cho nên không bị phân hủy quá nặng.
Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy giọng của Lục Vô Ưu vang lên: “Nàng ta khi còn sống đã phải chịu không ít đau khổ. Ta không phải là chuyên gia khám nghiệm tử thi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vết thương. Toàn thân nàng ta đầy rẫy thương tích do bị tra tấn, vết thương trên xương sườn và bụng thì không nói, xương ngón tay cũng đã gãy vài chiếc, còn có những vết thương lặt vặt mới và cũ chồng chất lên nhau.”
Hạ Lan Từ im lặng.
Nàng nhất thời không biết phải tưởng tượng thế nào, cảnh tượng thê thảm nhất mà nàng từng nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là lúc xét nhà tịch biên nữ quyến bị cưỡng ép kéo đi.
Lục Vô Ưu trầm giọng nói tiếp: “Dùng những hình phạt tra tấn này lên trên người một nữ tử yếu đuối, quả thật quá đáng gờm. Nhưng nghĩ lại, nếu như t.h.i t.h.ể của Thẩm Nhất Quang được tìm thấy, chắc cũng không khá hơn là bao. Chỉ dùng một ngọn lửa thiêu rụi thì ta vẫn còn may mắn lắm, có lẽ họ nghĩ rằng ta không tìm được gì…”
Hạ Lan Từ ngồi xuống, phớt lờ những nỗi đau trong lòng mà hỏi: “Có manh mối gì không?”
Lục Vô Ưu không đáp, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Chỗ này có vẻ không đúng lắm…”
Vài người khác cùng lật t.h.i t.h.ể của Diệp Nương lại, đốt mồi lửa soi sáng, chỉ thấy các bộ phận khác đều ít nhiều có dấu hiệu thối rữa, duy chỉ có vùng hõm eo là gần như hoàn hảo.
Trên đó mơ hồ thấy được những đường vân, giống như in dấu hoặc là những đường hoa văn phức tạp, nền là màu đỏ thẫm của m.á.u đã khô cạn.
Nếu nhìn bình thường, có thể chỉ nghĩ đó là dấu vết do sa chân vào chốn phong trần để lại, sẽ không để ý quá nhiều, nhưng giờ nó lại không phân hủy sau thời gian dài, điều này quả thực kỳ lạ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-228.html.]
Lục Vô Ưu lập tức ra lệnh: “Tìm giấy mực đến đây.”
Giấy mực được mang đến, hắn dựa theo phần da ở eo của t.h.i t.h.ể mà in lên giấy, một hình ảnh các đường kinh mạch đan xen hiện ra.
Hạ Lan Từ cũng tiến lại gần quan sát một lúc, cẩn thận xem xét rồi nói: “Giống như một tấm bản đồ.”
Lục Vô Ưu gật đầu: “Đúng là một tấm bản đồ, phương pháp khắc trên da người như thế này ta đã từng thấy. Nó thường được dùng để giấu báu vật, bình thường không thể nhìn ra, chỉ khi đổ m.á.u lên mới hiện rõ, hoặc sau khi người c.h.ế.t một thời gian cũng sẽ hiện rõ. Ta đang nghĩ xem bản đồ này chỉ về đâu. Chỗ này có
chút khác biệt, có lẽ là địa điểm này.” Hắn trầm ngâm rồi đột nhiên quay đầu hỏi: “Nàng thật sự không sợ?”
Hạ Lan Từ nói: “Ban đầu có hơi sợ. Nhưng chàng đâu phải làm điều gì trái đạo lý đâu, chàng đang làm việc tốt thì sao ta phải sợ chứ.”
Lục Vô Ưu cất bản vẽ đi, tiếp tục kiểm tra xem còn gì khác không, đồng thời nói: “Nàng như thế này sẽ ngày càng xa rời cái danh tiểu thư khuê các kia, cuối cùng sẽ biến thành yêu nữ của ma giáo.”
Hạ Lan Từ cắn môi đáp: “Ở bên chàng lâu rồi, ta đã sớm không còn là tiểu thư khuê các gì đó nữa.”
… Yêu nữ ma giáo là gì chứ?
Lục Vô Ưu nghe vậy chợt khựng lại: “Vậy nàng có hối hận không?”
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, dùng giọng điệu ghét bỏ đáp lại: “Chàng đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy?”
Sau khi kiểm tra không phát hiện thêm manh mối nào khác, Hạ Lan Từ vốn tưởng rằng đêm nay đến đây là xong, nhóm người Lục Vô Ưu sẽ khởi hành trở về ngay. Nhưng nào ngờ, sau khi họ cung kính chôn cất lại t.h.i t.h.ể Diệp Nương, vừa bước ra khỏi nghĩa địa, bọn họ liền túm tụm lại nghiên cứu tấm bản đồ kia.
Tiếng nói rì rầm vang lên từ khắp nơi, đủ loại ý kiến, lời này tiếp nối lời kia.
Người thì dùng giọng Kinh thành, kẻ lại giọng Ích Châu, dường như khi ở trong khu nghĩa địa không dám quá lỗ mãng, nhưng giờ đây họ chẳng còn e ngại gì nữa.
“Đường thủy, con đường này chắc chắn là đường thủy, xung quanh thành Giang An có nhiều đường thủy như vậy, vị trí này hẳn là khu vực Tây Giao, nhưng nơi đó vừa vỡ đê gặp lũ lụt…”
“Ta lại nghĩ chắc chắn là đường bộ, nơi này có nhiều giao lộ ngang dọc, nhất định là ruộng đất…”
“Không đúng, các người sai hết rồi, theo ta thấy nó giống khu vực Mạo An hơn…”