Đây là  đầu tiên trong đời Hạ Lan Từ đóng vai một nữ nhân độc ác, nàng  dồn  bộ tinh thần  đó,  khác gì khi đối phó với Tiêu Nam Tuân  đây.
Không ngờ, khi nhắc đến vụ án của Thẩm Nhất Quang  thể  sơ hở, ông  chỉ  đáp: “Phu nhân  cần lo lắng, dù  đào ba thước đất cũng  thể tìm  gì.”
Cuối cùng, ông  còn  một cách ẩn ý: “Người nào đáng c.h.ế.t thì  c.h.ế.t từ lâu . Ai  điều tra, cũng sẽ  nhắm đến.”
Chỉ là lúc đó Hạ Lan Từ vẫn  , hóa   đóng giả Diệp Nương  chính là   song sinh của nàng .
Việc đóng giả trong chốc lát thì đơn giản, nhưng  đóng giả lâu dài mà  để lộ sơ hở, cách  nhất là tìm một   ngoại hình tương tự để  thế. Việc ăn ở của Diệp Nương đều diễn  trong Yên Vũ Lâu,    song sinh lâu ngày  gặp  của nàng  liền trở thành đối tượng thích hợp nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một nữ tử yếu đuối    gì thì  dễ dàng  lừa gạt và đe dọa, cuối cùng trở thành một con cờ trong Yên Vũ Lâu.
Đợi đến khi Lục Vô Ưu đến báo tin cho nàng thì  là vài ngày ,     đổi sang một gương mặt khác.
“Sao … đổi mặt còn thường xuyên hơn  quần áo ?”
Lục Vô Ưu  : “Vì an , nhưng cũng khá thú vị đó. Nàng   dọa sợ ?”
Hạ Lan Từ thật thà trả lời: “Cũng bình thường, chỉ là nếu  đổi mặt thêm nữa, e rằng  sẽ quen mất thôi.”
Hơn nữa, bởi vì chuyện nàng say rượu thất thố nên khi  thấy mặt   cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Lần   cơ hội nàng cũng  thể thử xem.”
Hạ Lan Từ  chút động lòng, nhưng nàng  nhanh chóng lấy  tinh thần: “Nói chuyện chính  !”
Đợi Lục Vô Ưu  xong, nàng mới thất vọng hỏi: “Thì  cô nương Nhụy Nương   lừa gạt, nhưng nàng  thật sự   gì ?”
Nếu  như , cũng sẽ  yên tâm để nàng  ở  Yên Vũ Lâu. “Vậy manh mối  đứt đoạn  ?”
“Cũng  hẳn, ít nhất chúng    Diệp Nương thật  chôn ở .” Lục Vô Ưu  một cách tự nhiên: “Ta dự định  đào xác… Đừng   như thế, nếu   Thẩm Nhất Quang c.h.ế.t  thấy xác, xác của   cũng sẽ  đào lên, dù  khám nghiệm tử thi cũng là điều cần thiết, hơn nữa đó là để truy tìm manh mối, chắc họ cũng  thể thông cảm … Còn  một điểm  thú vị, mặc dù tỷ  họ ít khi gặp , nhưng  khi c.h.ế.t Diệp Nương từng  với   rằng, nếu một ngày nào đó  c.h.ế.t , nhất định  để   đích  trang điểm và đưa tiễn xuống mộ.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Chàng định khi nào ?”
Lục Vô Ưu đáp: “Chọn ngày  bằng gặp ngày, cứ đêm nay ,   dò la vị trí mộ địa , chỉ là việc   quang minh chính đại gì nên  định hành động  giữa đêm, như  cũng sẽ  tạo  tiếng động quá lớn.”
Hạ Lan Từ    xong, nàng suy xét một lúc  nhỏ giọng : “Vậy…   thể dẫn   cùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-227.html.]
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ : “Vừa    thể lấy cớ  cùng để… khụ khụ, đốt giấy tiền cho .”
Lục Vô Ưu  nàng chăm chú  : “Không cần thiết, ban đêm âm u lạnh lẽo lắm.”
Hạ Lan Từ : “Ta  suy nghĩ ,  lẽ  bất an là vì ít thấy những việc , hơn nữa   từng  thấy t.h.i t.h.ể ,  lẽ mở mang kiến thức nhiều hơn thì sẽ  còn sợ nữa.”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc mới hỏi: “Nàng nghiêm túc chứ?”
Hạ Lan Từ khẽ ưỡn ngực,  đó dùng ánh mắt kiên định  , gật đầu chắc nịch: “Ừm.”
Lục Vô Ưu đột nhiên cất lời: “Vậy nàng   uống chút rượu để lấy can đảm ?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu điềm nhiên tiếp tục đề nghị: “Tửu lượng của nàng  ,  định luyện thêm ?”
“…”
Hạ Lan Từ  biểu cảm đáp: “Tạm thời   ý định đó.”
Đêm đen gió lớn, giữa đêm Lục Vô Ưu thật sự  đưa nàng  bằng xe ngựa đến khu nghĩa địa.
Hạ Lan Từ nắm chặt ống tay áo, khẽ vén rèm   nơi bóng đêm bao trùm bên ngoài cửa sổ.
Mặc dù nỗi bất an nàng   trong cơn say   là giả, rằng nàng sợ một ngày nào đó cuộc sống  sẽ kết thúc thê thảm, nhưng ít nhất là bây giờ, cuộc sống mỗi ngày đều     ngày mai sẽ    mang đến cho nàng một sự kích thích và mới mẻ bất ngờ.
Giống như  thoát  khỏi một cuộc sống  lên kế hoạch .
Xe ngựa càng  càng tiến  chốn hoang vắng, xung quanh yên tĩnh   chút ánh sáng nào.
Lục Vô Ưu chợt lên tiếng: “Nếu nàng sợ thì…” Hạ Lan Từ ngắt lời : “Ta  sợ.”
Lục Vô Ưu liếc  nàng: “Ta nhận , nàng  vẻ khá thích những điều kích thích nhỉ?”
Hạ Lan Từ im lặng     nhanh chóng dời ánh mắt ,   thừa nhận rằng nàng thực sự  thích một chút.
“Được ,    việc nào kích thích  sẽ gọi nàng theo.” “…”