“Thực  đến nước , Thẩm Nhất Quang do  nào hại c.h.ế.t   còn quan trọng nữa. Ta chỉ   rốt cuộc   phát hiện  điều gì mà      chết. Nếu chỉ là một tấu chương vạch tội, cùng lắm là khiến   thể ở  Ích Châu  nữa, chứ  đến mức  đoạt mạng như thế.”
Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy   mất tự nhiên khi  chuyện với .
Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc  : “Nếu như  bộ quan  ở Ích Châu đều ít nhiều  liên hệ với Tiêu Nam Tuân,   thử mượn sức của ,    khả thi ?”
Lục Vô Ưu khựng : “Nàng định mượn thế nào?”
“Lúc  trốn thoát khỏi tay Tiêu Nam Tuân  từng ghé qua thư phòng của , tiện tay lấy vài tờ  vàng mà  thường dùng…”
Những tờ  vàng  đều là Ngự chế trong cung, bên   in hoa văn của Đại Nội. Tiêu Nam Tuân vì  sủng ái,  lẽ đây là loại cao quý nhất. Khi đó nàng nghĩ rằng chuyến  Ích Châu   thể sẽ dùng đến nên  lấy vài tờ.
Lục Vô Ưu trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Nàng   giả thư tín?”
Hạ Lan Từ gật đầu: “Nếu    Bố chính sứ Lam đại nhân là kẻ  luồn cúi  nịnh hót,   quan hệ thông gia với Bình Giang Bá thì dù cho ông    theo lệnh của Tiêu Nam Tuân, chắc chắn cũng sẽ  kính nể  —   chừng khi  đến đây,   dặn dò ông  cho      về. Bây giờ dù    cũng coi  là quả phụ, thì…” Nàng  ngập ngừng: “Có thể dùng  giả để giả vờ rằng   quan hệ với ,   đến   để lo việc cho chồng quá cố, mà là để thu dọn hậu quả cho . Nói rằng  đó Thánh thượng nghi ngờ cái c.h.ế.t của Thẩm Nhất Quang cho nên  phái  đến điều tra, hiện giờ   c.h.ế.t , e rằng cả quan trường Ích Châu cũng   sạch sẽ, Tiêu Nam Tuân chắc sẽ thí xe để giữ tướng…”
“Ông   chắc  tin nàng, hơn nữa chuyện  cũng mâu thuẫn với lời   đó của nàng.”
Hạ Lan Từ : “ giờ ông    kiểm chứng cũng  kịp nữa, mâu thuẫn thì  thể  là  đó  đang thử thăm dò. Ít nhất cũng để  mượn sức hai ngày,  rõ chuyện của Diệp Nương  là thế nào, hơn nữa  đó  thường đến Hà Đài phủ, cũng  thể khiến ông  nghi ngờ…”
“Lúc  còn  quan Nhật Giảng từng  thấy chữ của Tiêu Nam Tuân,  thể  giả chữ cho nàng,  điều…” Giọng điệu của Lục Vô Ưu bình tĩnh lạ thường: “Nàng  chắc chắn là  thực sự  thể  , đừng cố gắng gượng.”
“Ta  diễn nhiều như  , tại    đột nhiên…”
Hạ Lan Từ chợt nhớ  những lời   khi say, nàng   hổ  bực : “Chuyện  đến nước  , giờ   bỏ   cũng  kịp nữa. Dù ở   cũng sẽ bất an như , chi bằng cứ để   nhiều thêm một chút việc, góp thêm chút sức lực, như  còn yên tâm hơn.”
Lục Vô Ưu đưa tay định chạm  đầu nàng.
Không ngờ, từ bên cạnh  một thị nữ  qua, Hạ Lan Từ lập tức tránh xa   tám mét như con mèo xù lông, duy trì  cách như với  xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-226.html.]
Lục Vô Ưu  nhịn  bật  thành tiếng.
***
Bên trong Yên Vũ Lâu.
“Diệp Nương hôm nay về sớm thế.” “Tối nay  đàn nữa ?”
Diệp Nương lên tiếng đáp lời từng    về phòng , nàng  thở dài một  mới từ từ đặt cây tì bà trong tay xuống,  đó chậm rãi múc nước lau mặt, vẻ mặt  chút thất thần.
Trong gương đồng, khuôn mặt xinh  của nàng  vẫn còn nhợt nhạt. Nàng    gương một lúc, khóe mắt  đỏ lên, bỗng nhớ đến những lời của vị đại nhân nọ:
“Bất kể ai đến  chuyện với cô,  gì   gì đều  báo cáo cẩn thận… Những kẻ đó đều là những   hành hạ và g.i.ế.c hại tỷ tỷ của cô, họ còn  đến hại cô, đừng tin bất cứ điều gì họ … Hãy nghĩ  xem ai là  lo liệu tang lễ cho tỷ tỷ cô, nghĩ đến   góa ở nhà cô .”
Còn  kịp tỉnh  từ cơn mê, đột nhiên trong phòng xuất hiện một bóng đen.
Nàng  lập tức cảnh giác, bên ngoài căn phòng    canh giữ,   thể…?
Diệp Nương  định lên tiếng kêu cứu thì   đó điểm một cái  vai, lập tức  thể thốt  lời, nàng  kinh hoàng cực độ, chỉ  thấy  đó : “Cô   Diệp Nương, cô chắc hẳn là Nhụy Nương đúng chứ? Thích Nhụy cô nương.”
Diệp Nương kinh ngạc   đó.
“Diệp Nương, cũng chính là Thích Diệp, nàng  là tỷ tỷ song sinh của cô. Hai   dung mạo  giống ,  khi trang điểm và ngụy trang thì  thể phân biệt. Hơn nữa, cô  quen thuộc với thói quen và giọng điệu của nàng , cũng  thích hợp để đóng giả. Nàng  hẳn  c.h.ế.t  đúng ? Cô    tỷ tỷ   c.h.ế.t như thế nào ?”
***
Hóa  Diệp Nương thật  c.h.ế.t .
Hạ Lan Từ từ phủ Bố chính sứ trở về, cảm giác trong    mệt mỏi.
Nàng  sử dụng  vàng của Tiêu Nam Tuân để diễn một màn kịch, dù đối phương    tin tưởng, nhưng thái độ  trở nên ân cần hơn nhiều —  lẽ là  Tiêu Nam Tuân  ý với nàng, hoặc   là  ý với nữ nhân xinh .