Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 215

Cập nhật lúc: 2024-12-14 09:55:03
Lượt xem: 54

Nhưng cảnh tượng này trong mắt người khác thật sự có chút đáng sợ.

Thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ đây có phải là tiểu thư nhà Hạ Lan Ngự sử thật không? Hay là kẻ giả mạo nào khác? Nhưng nhìn khuôn mặt thì rõ ràng không thể giả được…

Sương Chi cũng gần như bị dọa đến ngây người, từ khi vào nghĩa trang, nàng ấy đã cảm thấy lo lắng không yên.

Hạ Lan Từ nói: “Đa tạ Lưu sư gia. Không biết những t.h.i t.h.ể này có danh sách không? Kho gỗ nơi xảy ra hỏa hoạn nằm ở đâu? Còn nữa…”

Nàng nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Không biết lúc phu quân ta ở Giang An thường hay lui tới những nơi nào, quen biết với những ai?”

Giọng nàng nhẹ nhàng, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Lưu sư gia tỏ vẻ khó xử nói: “À… Lục huynh giao du rất rộng, từ quan lại quyền quý bên trên cho đến dân buôn bán nhỏ hắn đều từng giao tiếp, ta cũng không rõ lắm… Ta chỉ cùng ăn với hắn vài bữa cơm, hay là phu nhân thử đến Tế Vương phủ hỏi thăm xem sao? Lục huynh từng đến Tế Vương phủ để truyền chỉ, Tế Vương còn nhiệt tình mời hắn ở lại thêm vài ngày, nói muốn để tiểu Quận Vương và các mưu sĩ trong phủ học hỏi hắn nhiều hơn.”

Vậy nên, Hạ Lan Từ liền chuyển hướng đến Tế Vương phủ.

Tế Vương phi tiếp đãi nàng rất nồng hậu, vị Vương phi trang trọng và quý phái này còn lau nước mắt nói: “Thật là đáng tiếc, tiểu Lục đại nhân vừa tài hoa vừa tuấn tú như vậy, nếu không phải hắn đã thành thân, ta còn muốn gả con gái cho hắn…”

Hạ Lan Từ: “…”

Lời này hơi có vấn đề thì phải.

Tế Vương phi dường như cũng nhận ra, vội vàng sửa lời: “À, tiểu phu nhân đừng hiểu lầm, ta chỉ nói theo suy nghĩ đơn thuần của ta mà thôi. Nhưng ta rất hiểu cảm giác của phu nhân, nếu phu quân ta xuất sắc như vậy, rồi lại ra đi như thế… Nếu phu nhân muốn, cô có thể ở lại phủ chúng ta một thời gian, phòng chuẩn bị cho tiểu Lục đại nhân vẫn còn đó.”

Hạ Lan Từ lúng túng đáp lời: “Đa tạ ý tốt của Vương phi, ta thấy không cần đâu.”

Sau khi đi hết một vòng, trời cũng đã tối dần.

Hạ Lan Từ thầm nghĩ, nàng đã cố gắng rêu rao tạo sự chú ý như vậy, chỉ cần Lục Vô Ưu vẫn còn ở trong thành Giang An, dù là ngốc đến đâu cũng nên biết rằng nàng đã đến rồi chứ!

Nhưng nàng còn chưa kịp gặp Lục Vô Ưu, đã có người gửi cho nàng một bức mật thư đến trước.

Sương Chi ngơ ngác nói: “Có người đụng phải nô tỳ rồi ném lá thư xuống chân, sau đó hắn đã bỏ đi ngay.”

Hạ Lan Từ cầm lấy thư, sau khi kiểm tra cẩn thận mới mở ra.

Trong thư viết: “Cái c.h.ế.t của phu quân ngươi có ẩn tình, nếu muốn biết, hãy đến tiệm son phấn Thược Dược Hương ở phía Đông thành sau giờ Tý.”

Nếu chỉ có một mình, chắc chắn nàng sẽ không dám đi.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Hạ Lan Từ quyết định mạo hiểm. Nếu còn ở Kinh thành, nàng có thể sẽ e ngại sợ đắc tội với người khác, sợ lộ ra bản lĩnh mà Lục Vô Ưu dạy nàng sẽ dẫn tới nghi ngờ tạo ra rắc rối, nhưng khi đến Ích Châu, rõ ràng nàng đã mạnh dạn hơn nhiều.

Trước tiên, nàng để Tử Trúc đi dò la vị trí, sau giờ Tý, Hạ Lan Từ lén rời đi từ cửa sau của Sở phủ, trong tay còn cố ý cầm theo một xấp giấy vàng mã.

Người gác cổng ở Sở phủ vừa nhìn thấy vậy thì biết nàng định làm gì, lập tức hạ thấp giọng nói: “Phu nhân xin nén bi thương.”

Hạ Lan Từ mím môi, cố gắng làm cho mình trông có vẻ đau khổ hơn.

Ra khỏi cửa, nàng đội mũ che mặt, không lâu sau đã đến tiệm son phấn ở phía Đông thành.

Cửa tiệm chỉ khép hờ một nửa, bên trong chỉ có một ngọn đèn nhỏ le lói.

Nàng dẫn theo tổng cộng mười hộ vệ đi cùng, sáu người ẩn nấp xung quanh, bốn người theo phía sau nàng. Hạ Lan Từ còn giấu d.a.o găm và trâm sắt dưới tay áo, tay còn lại đeo vòng tay nhiều lớp dùng để thoát thân và một cây nỏ ngắn, trên người còn giấu thêm vài loại thuốc mà Lục Vô Ưu đã đưa cho nàng.

Khi bước vào tiệm, nàng thấy một người đàn ông chưởng quầy mặt trắng đang đứng sau quầy hàng, buổi tối thiếu ánh sáng làm cho khuôn mặt hắn càng thêm trắng bệch, hắn vừa bấm bàn tính vừa nói: “Phu nhân đến mua son phấn sao?

Vừa hay chỗ ta vừa có lô loại son mới đến, phu nhân có muốn vào bên trong xem không… Ừm nhưng bên trong hơi nhỏ, không thể chứa nhiều người như vậy đâu, phu nhân chỉ có thể mang theo một người hộ vệ, không biết có được hay không?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lát, quyết định dẫn theo Tử Trúc vào trong. Không còn nghi ngờ gì nữa, võ nghệ của Tử Trúc là tốt nhất.

Đi qua hành lang dài phía sau quầy bước vào bên trong, bất ngờ không gian lại rộng rãi, trông như một gian phòng lớn.

Đối diện là một nam tử trẻ tuổi vô cùng xa lạ, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ gia cảnh khá giả. Khi thấy Hạ Lan Từ, đôi mắt hắn lập tức sáng lên, lộ ra biểu cảm mà Hạ Lan Từ đã rất quen thuộc, sau đó hắn nói: “Hạ Lan phu nhân, thật sự là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-215.html.]

Hạ Lan Từ điềm nhiên nói: “Không biết các hạ đã biết được ẩn tình gì?”

Người kia bèn nói: “O, phu nhân đừng vội, hãy ngồi xuống uống một chén trà đã, chúng ta từ từ nói chuyện…”

Hạ Lan Từ đương nhiên không có ý định nán lại tán dóc: “Nếu ngươi không biết, ta sẽ đi ngay.”

Đối phương thấy nàng thực sự muốn rời đi, vội vàng nói: “Sao lại nóng tính như vậy? Tin tức nào có chuyện nói không công, nếu phu nhân muốn biết thì dĩ nhiên phải trả chút lợi ích chứ.”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc mới nói: “Vậy thôi bỏ đi.”

“Chẳng phải phu nhân rất quan tâm đến phu quân của mình sao, vừa mới đến đã… Này này, nhanh lên! Mau chặn nàng lại! Đừng để nàng đi! Người đâu…”

Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy những hộ vệ mà mình gọi đến đã bị tên hộ vệ hắc y gương mặt không biểu cảm sau lưng Hạ Lan Từ đánh ngã gọn gàng, tất cả đều nằm ngất trên mặt đất.

Đối phương cuối cùng cũng hoảng hốt: “Sao các ngươi lại vô dụng như vậy! Ta phí tiền nuôi các ngươi để làm gì! Bao nhiêu người thế mà không đánh lại một người!”

Vừa nói hắn vừa lùi lại, như thể muốn chạy trốn. Ai ngờ tên hộ vệ hắc y kia đã nhẹ nhàng lướt tới, nắm lấy cổ áo hắn rồi đẩy xuống đất. Lưng hắn đau đớn hét lên một tiếng, sau đó bị người ta giẫm chân lên ngực, suýt nữa thì nôn ra máu.

Vừa gắng gượng ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy một đôi giày thêu trắng muốt như tuyết đứng ngay trước mặt mình.

Tà váy của thiếu nữ lướt qua mũi giày, nàng đứng đó với dáng vẻ thướt tha, vẻ đẹp của nàng khiến người ta kinh sợ.

Nàng nhẹ giọng nói: “Vậy rốt cuộc ngươi có biết gì không?” “Các người có biết ta là ai không mà dám…”

Hạ Lan Từ vừa định lên tiếng lần nữa thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay lướt qua eo mình. Nàng giật mình, lập tức trở tay rút d.a.o găm ra định đ.â.m đối phương, nhưng ngay lúc đó, nàng nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai.

Giọng nói dịu dàng, mang theo một chút ý cười, khẽ khàng nhưng rất rõ ràng.

“… Hạ Lan tiểu thư.” Hắn mỉm cười lên tiếng, sau đó ôm lấy eo nàng: “Ta đã ba tháng không gặp nàng rồi, nàng lại lấy d.a.o chỉ vào ta, thế có hợp lý không đây?”

Hạ Lan Từ run rẩy, vành tai bắt đầu nóng lên, nàng nhanh chóng rút d.a.o găm trở về.

“Làm sao ta biết là…”

Chưa kịp đút d.a.o vào tay áo, hắn đã ôm chặt eo đè nàng lên bàn, đồng thời tay kia men theo ống tay áo, nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay hòng đẩy con d.a.o găm sắp rơi ra khỏi lòng bàn tay nàng, tay hắn giữ chặt cổ tay nàng.

Hạ Lan Từ còn chưa kịp ngồi vững thì nụ hôn nóng bỏng đã phủ lên môi nàng. Nụ hôn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đây.

Hạ Lan Từ chống tay lên bàn, phần lưng trượt nhẹ xuống, nhưng lại bị hắn kéo lên ôm chặt. Đúng là đã gần ba tháng không chạm vào nhau, vào khoảnh khắc khi hắn đưa lưỡi vào, nàng liền cảm thấy đầu óc trở nên hỗn loạn.

Cảm giác kích thích mãnh liệt dâng lên trong đầu nàng.

Hạ Lan Từ không kìm chế được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cơ thể nóng lên, vùng eo bị hắn chạm vào cũng mềm nhũn ra.

Trên bàn vốn dĩ còn vài hộp son phấn được bày ra cho có lệ, nhưng chỉ trong giây lát, tất cả đều bị quét rơi xuống đất. Chân hắn chen vào giữa đầu gối nàng, cơ thể đè lên nhau, hắn ôm lấy eo nàng kéo sát vào mình.

Lưỡi của Hạ Lan Từ bị hắn quấn lấy, mút đến mức tê dại đi. Da đầu nàng như muốn nổ tung.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, đôi mắt ngấn nước khẽ cụp xuống, Hạ Lan Từ vừa định giơ tay choàng qua cổ Lục Vô Ưu thì đột nhiên nhận ra phía đối diện có người đang trợn mắt há hốc kinh ngạc nhìn hai người họ.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ, không kìm được muốn nhắc hắn.

Ai ngờ Lục Vô Ưu không hề biết tiết chế, vẫn cứ đè nàng hôn mãnh liệt. Nàng rên rỉ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nâng đầu gối đẩy vào eo hắn mới khiến hắn chịu buông tha.

“… Chàng tỉnh táo lại đi! Có người đang nhìn đấy!”

Lục Vô Ưu ra hiệu cho Tử Trúc không hiểu chuyện mau chóng đưa người ra ngoài, sau đó tóm lấy đầu gối đang nghịch ngợm của nàng, kéo nhẹ về phía eo mình.

Hạ Lan Từ trừng mắt nhìn hắn.

Lồng n.g.ự.c Lục Vô Ưu phập phồng một hồi, sau đó mới buông tay ra. Một lúc sau, Hạ Lan Từ mới nghe thấy giọng nói ngọt ngào trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng, kèm theo tiếng thở dài bất lực: “Sao nàng lại đến đây rồi.”

Loading...