Hạ Lan Từ  ngờ  chỉ cởi y phục cũng  thể quyến rũ đến , thật sự khiến   thán phục, Lục Vô Ưu còn tiện tay thả búi tóc  giấu  quan mão , tóc dài xõa tung, bớt  vài phần chính khí do quan phục trấn áp, tăng thêm vài phần yêu khí  thể che lấp.
Cả   toát  một cỗ mùi vị    đắn. Sau đó  chạy đến cùng tìm hiểu với nàng.
Thùng tắm thực sự  đủ lớn, cũng  đủ để Lục Vô Ưu phát huy.
Hạ Lan Từ tựa   nào đó thở dốc  ngừng, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt thành bồn bên cạnh,  thể mềm nhũn.
Lục Vô Ưu  thở gấp : “Chỉ giúp nàng chà lưng mà thôi,  cần  căng thẳng như .”
Người nàng giống như tên, da thịt trắng sứ giống như  phủ một lớp men mỏng tinh tế nhất, từ vai đến đường cong xương bướm đều vô cùng động lòng , giống như phía  thật sự  thể mở  một đôi cánh bướm, mang theo
một vẻ  mong manh khiến    dám chạm , nhưng   chạm .
Lục Vô Ưu cúi xuống, khẽ hôn lên đầu vai nàng một cái. Hạ Lan Từ run lên.
“Nàng vẫn nên ăn nhiều chút nữa.”
Hạ Lan Từ  nhịn  run giọng : “Chàng chà   …”
Giọng Lục Vô Ưu nhẹ nhàng mà mờ ám: “Chà ở chỗ  thích, đợi lát nữa… nàng cũng  thể chà cho .”
Hạ Lan Từ cắn môi, cảm giác  hổ dâng lên từng nấc một.
Không lâu , Hạ Lan Từ  thấy giữa những ngón tay nâng lên của Lục Vô Ưu kéo theo từng sợi chỉ bạc,  khẽ  một tiếng, dường như còn  nếm thử, trong đầu Hạ Lan Từ nổ ầm ầm, vội vã ấn tay  xuống, : “Chàng đủ  đấy!”
“Muốn xem thử  ngọt .” “… Không thể nào ngọt !”
Lục Vô Ưu : “Vậy cũng  chắc.” Rồi   cúi xuống, nhẹ nhàng hôn nàng một lúc.
Hạ Lan Từ ngẩng cổ đón nhận nụ hôn,  thể chìm trong nước nên  rõ ràng, nhưng lờ mờ vẫn cảm nhận  bàn tay khẽ chạm  da thịt , cả n.g.ự.c và bụng cũng  tránh .
Một lúc lâu , Lục Vô Ưu mới từ từ buông , : “Sao   cảm thấy…  thể nàng hình như còn  hơn cả mặt nữa.”
Hạ Lan Từ thực sự cảm thấy   bắt đầu nữa : “… Chàng  thể bớt khen  vài câu !”
“Sao khen nàng mà nàng  còn  vui?” Giọng  của Lục Vô Ưu mềm mại, nhẹ nhàng: “Ta chỉ  thẳng thắn bày tỏ sự khen ngợi thôi, dù  cảnh  nhân gian, chỉ   độc hưởng.”
Cuối cùng Hạ Lan Từ  nhịn , ngẩng đầu chặn miệng  . Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng yên lặng  một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-204.html.]
 mà những gì Hạ Lan Từ  trải qua thực sự chỉ mới bắt đầu.
Lục Vô Ưu dùng khăn khô lau sạch cho nàng,  bế nàng lên giường, Hạ Lan Từ thậm chí còn  kịp mặc gì thì    kéo  chăn.
“Ta  nghiên cứu qua,  thể sẽ  quá đau, chỉ cần thời gian chuẩn  đủ dài…”
Lục Vô Ưu đè lên nàng, hôn  sâu  nông: “Cho nên nàng  thể vui vẻ  một chút.”
Hạ Lan Từ     Lục Vô Ưu  nghiên cứu cái gì.
Trên thực tế, nàng cũng  thấy thế nào, trong khoảnh khắc đó   chút hối hận,   nàng cũng nên tìm hiểu chút …
Ngay  đó, Hạ Lan Từ sợ hãi hét lên.
Lục Vô Ưu giữ đầu gối nàng,  cúi xuống.
Phản ứng của Hạ Lan Từ vô cùng mãnh liệt, nàng lập tức co  né tránh, giọng  hoảng sợ: “Ta cảnh cáo , đừng hôn xuống nữa!”
Ngược  Lục Vô Ưu dù bận vẫn ung dung  nàng, ngón cái khẽ lướt qua môi, đuôi mày và khóe mắt đều lộ  sự hứng thú khác thường, khóe môi dường như còn đọng chút nước,  bình thản : “Nàng hoảng gì chứ.”
Ánh mắt Hạ Lan Từ vô thức lướt qua đôi môi  ẩm ướt của , cảm giác  hổ trong lòng lập tức bùng nổ.
“Chúng   thể bình thường một chút, đơn giản một chút …”
“Chuyện   gì  bình thường chứ?” Lục Vô Ưu thậm chí còn vươn đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ khóe môi, đuôi mắt hoa đào phiếm hồng, khẽ nhướng lên, mang theo nụ  khiến  say đắm: “Là vị ngọt.”
“…!”
Hạ Lan Từ  chịu nổi nữa, ôm đầu : “Chàng câm miệng!”
“Được  ,   đùa nàng nữa, từ từ sẽ đến…” Lục Vô Ưu cũng  nhịn  bật : “Dù  bây giờ còn  đến giờ Hợi, đêm nay còn  dài.”
Bên ngoài, cơn mưa kéo dài nhiều ngày  bắt đầu rơi, gần đây thời tiết dường như lúc nào cũng .
Những đóa cúc thu mà Hạ Lan Từ khó khăn lắm mới cứu  ,  mới giương cành bung hoa   mấy ngày   mưa  ướt đẫm, nhưng cơn mưa   cuối cùng cũng  đáng sợ như trận mưa to gió lớn  , cũng  tàn phá những nụ hoa nhỏ mới nở quá mức thảm thương.
Chỉ là cơn mưa liên miên  dứt cả đêm. Có vẻ như  định dừng .
Cuối cùng, những đóa cúc thu  vẫn rũ xuống.
Hạ Lan Từ  tiếng mưa rơi, cảm thấy Lục Vô Ưu  lẽ     mệt.